EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Lại là một năm cuối mùa thu, hai năm trước cũng vào thời điểm này Úc Uyển Ương quyết định rời khỏi, thời gian không ngắn cũng không dài, hy sinh không bầu bạn bên cạnh Thư Hoài Đạt, quay lại nơi mà cô nghĩ cả đời này không bao giờ đặt chân tới. Chỗ có tên nam nhân xấu xa kia, vào năm cô tám tuổi đã bỏ rơi cô và mẹ cô.
Hai năm trước, Úc Uyển Ương đi cũng bắt đầu vào đông, cô cùng với Thư Hoài Đạt vượt qua toàn bộ xuân hạ, nhưng cô lại ra đi đúng vào lúc cần sự ấm áp nhất.
Nói tới đây cũng thật khéo, cô đi không bao lâu thì tới sinh nhật ba mươi mốt của Thư Hoài Đạt, bây giờ cô trở về cũng đúng lúc, gần tới sinh nhật của nàng rồi.
Hôm qua, sau khi trở về từ Thư gia, hai người triền miên tới nửa đêm, hai người đều rất thích cảm giác thân mật hôn môi đối phương, hưởng thụ cùng đối phương da thịt ma xát, khiến bản thân mê muội run rẩy, cả hai không chỉ đơn thuần khát vọng muốn giữ lấy mà là ôn nhu đối đãi lẫn nhau.
Cho đến khi mặt trời lên cao, Úc Uyển Ương mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Cô nhíu mày giãy dụa khỏi cơn buồn ngủ, mở mắt liền thấy một khuôn mặt điềm tĩnh, Thư Hoài Đạt ngủ say hoàn toàn khác với dáng vẻ xa cách lúc nàng xã giao, lúc này nhìn nàng tinh thuần ngây thơ.
Úc Uyển Ương luôn luôn biết rõ, bản thân đã bị Thư Hoài Đạt hấp dẫn từ những ngày đầu mới quen, các nàng đã ở bên nhau một khoảng thời gian đã quen thuộc đến từng hơi thở của đối phương, tự nhiên sẽ không còn cảm giác mới mẻ. Nhưng trái ngược hoàn toàn, lúc cô đối mặt với Thư Hoài Đạt, cô cảm nhận rõ ràng, tình yêu làm người ta mê muội, cho dù đã biết rõ về nhau, mà vẫn bị đối phương hấp dẫn quên lối.
Đột nhiên Thư Hoài Đạt chau mi lại, lông mi dài hơi hơi rung động, giống như bị gió nhẹ làm lay động, Úc Uyển Ương vô thanh tươi cười, lẳng lặng nhìn, chờ Thư Hoài Đạt tỉnh lại.
Úc Uyển Ương chờ Thư Hoài Đạt từ từ mở mắt ra, lúc này mới nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, ôn nhu hỏi nàng: "Là động tác em quá lớn, làm chị thức giấc sao?"
Vừa rồi Úc Uyển Ương tỉnh lại đã lơ đãng có vài động tác, không bao lâu Thư Hoài Đạt cũng tỉnh lại, trách không được cô có suy nghĩ như vậy.
Thư Hoài Đạt lắc lắc đầu, tới gần cổ Úc Uyển Ương, nhắm mắt lại, cong khóe môi xa xăm thở dài nói: "Mệt quá."
Nàng nghĩ sau này phải khắc chế bản thân mới được, nếu cứ phóng túng thế này, ngày hôm sau không thể nào đi làm được. Trách không được thời xưa người ta luôn đem những đế vương hoang phế chính sự đều quy tội lên người nữ nhân, tuy rằng cũng có chút bất công, nhưng nếu quá mức sa vào dục vọng, dễ dàng làm hỏng việc.
Úc Uyển Ương nghe vậy không khỏi cười khẽ một tiếng, đưa tay giúp nàng xoa xoa, ngữ khí mập mờ: "Hoài Đạt, tối qua người chủ động là chị, sao bây giờ người nói mệt cũng là chị?"
Thư Hoài Đạt mở mắt ra nhìn, bởi vì mặt nàng đang vùi ở giữa cổ Úc Uyển Ương, vị trí cũng thấp hơn cô, nhìn thấy dấu vết còn lưu lại trước ngực cô. Do tối qua nàng không kiềm chế được mà để lại, bây giờ nhìn lại thì ra tối qua nàng đã quá vội vàng mà muốn Úc Uyển Ương.
Thư Hoài Đạt lại thở dài, tay đang ôm Úc Uyển Ương cũng buông lỏng, đưa lên chạm vào vết đỏ sậm trước ngực cô, nói: "Sau này chị sẽ khắc chế lại, tối hôm qua là chị không có nghĩ tới chuyện hôm nay còn phải đi làm, nên mới làm càn như vậy."
Úc Uyển Ương thu lại tươi cười, đưa tay muốn giữ Thư Hoài Đạt thì mềm bị trượt xuống, nhưng cô cũng không quan tâm, chạm vào tóc đen dài của nàng, mâu trung hàm chứa bỡn cợt, cười hỏi: "Tại sao phải khắc chế? Tối hôm qua bất quá là nhất thời cao hứng, thế này mới vong tình. Hơn nữa lần trước là em muốn chị, lúc này chị đòi lại cũng là chuyện nên làm, chúng ta cũng không phải mỗi lần đều như vậy, tối hôm qua tâm tình vui vẻ mà thôi."
Nhân sinh đâu có bao nhiêu lần không khống chế được, làm gì phải quá mức chú ý? Huống chi giữa hai người yêu nhau thì những chuyện như vậy cũng rất bình thường, ở cùng với Thư Hoài Đạt, Úc Uyển Ương cảm thấy chỉ cần là tình đầu ý hợp, thì tùy theo lòng mình là tốt nhất.
Thư Hoài Đạt bị lý do của Úc Uyển Ương làm nàng không có cách nào phản bác lại, mà cũng đúng là như vậy, đây là lần đầu tiên phóng túng như vậy, nên cũng không vì chuyện này mà nghĩ nhiều nữa, nàng sờ sờ gương mặt Úc Uyển Ương, cũng trêu tức ngược lại: "Vì tối hôm qua 'Nhất thời cao hứng', nên hôm nay hai người chúng ta cũng chỉ có thể nhàn hạ, em chớ có trách chị."
Úc Uyển Ương thấy Thư Hoài Đạt cũng không còn cảm thán như vừa rồi, trái lại còn trêu chọc mình, liền thấy có chút xấu hổ, hai mắt nhíu lại như hồ ly, mềm thanh mềm khí nói: "Hoài Đạt, nếu nói mệt thì người mệt là em mới đúng, giường cũng không muốn xuống, chị lại muốn ở nằm ở đây với em, đây là vì cái gì?"
Úc Uyển Ương biết rõ còn cố ý hỏi, Thư Hoài Đạt xê dịch tay một chút, dùng ngón trỏ điểm nhẹ trán cô, bất đắc dĩ cười nói: "Là chị muốn nhàn hạ, như vậy vừa lòng chưa?"
Úc Uyển Ương thuận thế tiếp lời: "Vừa lòng rồi, nên thẳng thắng ngay từ đầu." Cô nói xong, ánh mắt phóng xa, nhìn khe hở bức màn sau lưng Thư Hoài Đạt, ánh sáng nhè nhẹ xuyên vào, nhìn ra thời tiết hôm nay không được gọi là tươi đẹp chỉ là sáng sủa một chút thôi.
Thư Hoài Đạt thấy cô nhìn sau lưng mình, cũng trở mình nhìn cửa sổ, đưa lưng về phía Úc Uyển Ương tiến sát vào lòng cô.
Sáng sớm mà thoải mái như vậy làm Úc Uyển Ương nhớ lại khoảng thời gian sinh hoạt ở Úc gia, cô lên tiếng cảm khái: "Thật vất vả mới thả lỏng được vài ngày, lâu rồi em không có lười biếng, qua hai ngày thì trở về quỹ đạo."
Âm thanh của cô rất gần với Thư Hoài Đạt, liền dán ở bên tai Thư Hoài Đạt xa xăm nói, nghe ra có chút cảm thán.
Úc Uyển Ương trở về nhiều ngày, Thư Hoài Đạt chưa từng hỏi trong hai năm qua cô sinh hoạt như thế nào, vì chỗ đó dù sao cũng có ba cô Úc Bác Viễn. Bây giờ nghe Úc Uyển Ương nói vậy, lòng Thư Hoài Đạt đau thắt, đưa tay kéo tay Úc Uyển Ương vòng qua hông mình, trong lời nói có chút ưu sắc: "Ở bên đó, em rất ít nghỉ ngơi sao?"
Cằm Úc Uyển Ương gác lên bả vai Thư Hoài Đạt, xoay tay nắm chặt tay nàng, giữa môi bật ra nhợt nhạt than thở, trả lời: "Nên nghỉ ngơi thì cũng nghỉ ngơi, chỉ là không được thả lỏng như hiện giờ, vì chỉ cần em được nghỉ ngơi, em sẽ muốn trở về. Một khi đã như vậy không bằng cố gắng làm việc học hỏi để có thể mau trở về bên cạnh chị."
Nói xong, cằm đi xuống một ít, đem mặt vùi vào tóc Thư Hoài