EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
--------------------------
Sau khi từ nước ngoài công tác trở về, không tính bữa ăn tối với Uyển Ương cùng hai người kia thì đoạn thời gian tiếp theo, Cố Thấm Phong vẫn không có thời gian để đi gặp Úc Uyển Ương hỏi rõ sự tình, liền ngay cả cơ hội cùng Đường Quân Hạo chung đụng cũng đều rất ít. Lần này công việc đã xong, công tác coi như đã tạm thời ổn định, nàng mới đáp ứng Đường Quân Hạo cùng đi ăn tối.
Đường Quân Hạo bởi vì quá lâu không gặp nàng, cũng không cùng nàng thân cận được gì, cho nên sau bữa cơm chiều không lâu, hắn tỏ ý muốn, thế nhưng bởi vì Cố Thấm Phong ban ngày công tác bận rộn, thân thể mệt mỏi liền ngủ thiếp đi, cho nên khi tỉnh lại đã không thấy bóng dáng của Đường Quân Hạo đâu.
Nàng tựa người vào đầu giường, ánh mắt nhìn về phía phòng khách đen kịt một mảnh thông qua cánh cửa được mở một nửa, sự thê lương trong mắt càng được dày nặng thêm mấy phần.
Đồng hồ treo trên tường đã điểm qua hơn mười giờ, Cố Thấm Phong rời giường thay đổi một bộ quần áo, chỉ khoác thêm một cái áo khoác mỏng rồi liền đi ra khỏi nhà.
Vị trí của tiểu khu này nằm bên cạnh một bờ sông, buổi tối gió mát từ từ, chầm chậm thổi vào vẫn có mấy phần cảm giác mát mẻ. Cố Thấm Phong bó lấy cổ áo của mình, nàng bước nhanh, lại gặp phải một người đàn ông tuổi ngoài năm mươi, phần thái dương hơi trắng bệch.
"Bác Vương, muộn như vậy còn ra khỏi nhà sao?" - Cổ Thấm Phong cười hỏi thăm một chút.
Đường Quân Hạo mua nhà ở chỗ này, nàng đã từng đến hơn một lần, cho nên nàng cũng nhận thức được một số ít người ở xung quanh đây, bác Vương này chính là ở bên dưới lầu.
"Đúng vậy." - Bác Vương dừng bước, giơ lên túi trong tay - "Vợ của bác buổi tối hô đói bụng, bác nói sẽ nấu cho bà ăn, kết quả bà ấy đòi ăn đồ ở bên ngoài, đồ ăn bên ngoài thì có chỗ nào làm ngon chứ?"
Cố Thấm Phong lúc này mới chú ý tới cái túi trên tay bác Vương, nàng cười nói - "Bác Vương nói đúng."
Bác Vương cùng dì Vương, cảm tình của hai người họ đối với nhau, ở trong tiểu khu này mọi người đều biểu, con trai của bọn họ cùng rất hiếu thuận, có năng lực mua được nhà ở một khu nhà giàu như vậy, đại để đều là loại người ở trong đám xã hội thượng lưu, thế nhưng không có mấy ai có thể đem ba mẹ tiếp nhận vào nhà mà ở cùng mình.
"Bác nghĩ, bác cần nên khuyên bà ấy một chút, loại này ăn khuya nhiều không tốt, tốt nhất vẫn là nên ăn ít, chúng ta lớn tuổi, thân thể cũng không phải như các cháu trẻ tuổi tốt đẹp đến vậy." - Bác Vương dặn dò - "Tiểu Phong, cháu cũng vậy, về nhà ăn cơm nhiều một chút, đừng ở bên ngoài mãi như vậy."
"Cháu biết, cảm ơn bác Vương." - Nụ cười của Cố Thấm Phong chưa giảm, nàng gật nhẹ đầu.
Tuy rằng ngoài miệng nói đồ ăn bên ngoài không tốt, nhưng đến cùng vẫn là đêm khuya mà chạy ra ngoài mua đồ ăn cho vợ, bác Vương lớn tuổi thế nhưng vẫn còn tâm thái như vậy, trái lại một số ít đám người trẻ tuổi, phần tâm tình này đã không biết bằng cách nào đó mà đã biến mất.
"Đúng rồi, cháu làm sao muộn như vậy còn ra đây, Quân Hạo đâu?" - Bác Vương lúc này mới quay trở lại đề tài chính, ông đúng là phi thường yêu thích Cố Thấm Phong, đứa nhỏ này hiểu lễ phép, biết tiến lùi, nếu như có thể lấy về làm con dâu của mình, vậy cũng là một chuyện phi thường tốt đẹp.
Đáng tiếc con bé đã là bạn gái của Đường Quân Hạo, khiến cho ông cũng chỉ còn biết lén lút thở dài, chuyện này nói cho cùng cũng chỉ là ước muốn của riêng mình, không thể nói năng bừa bãi.
"Cháu không ngủ được, đi ra tản bộ một chút. Anh ấy có việc, chắc là đi xử lý rồi." - Cố Thấm Phong bịa chuyện một câu, trong lòng nhưng bởi vậy lại càng cảm thấy thất lạc hơn.
Đường Quân Hạo khi nào thì đi, nàng cũng không biết, thậm chí nàng còn không biết Đường Quân Hạo đi nơi nào, đi làm cái gì?
Nơi tiểu khu này, bất quả chỉ là nơi hai người ở chung lúc mới đến thôi.
"Ôi, để con chịu khổ rồi." - Bác Vương vỗ vỗ bả vai nàng, vẫn là không nhịn được an ủi một câu.
Cuộc sống riêng của Đường Quân Hạo, thằng bé này thực sự không biết kiềm chế. Ông đã từng tình cờ gặp qua mấy lần. Mấy lần này, người mà Đường Quân Hạo mang về nhà không phải là Cố Thấm Phong, mà là mấy người đàn bà được trang điểm xin hđẹp, hành động cử chỉ làm càn không thể tả, nơi nào có thể so sánh với Cố Thấm Phong thật lòng vì Đường Quân Hạo như vậy?
"Bác Vương, mau trở về đi thôi, đồ ăn khuya đã gần nguội rồi." - Cố Thấm Phong nhắc nhở, chỉ cần nói thêm một chút nữa, thì đề tài này sẽ chạm đến nơi nàng không muốn ai đụng vào trong lòng mình.
"Ai, cháu nhìn ta xem, đúng là một lão hồ đồ." - Bác Vương vỗ đùi - "Thiếu chút nữa đã quên rồi, vậy cháu về sớm một chút a, đừng đi xa, một cô gái mà ở bên ngoài một mình thì không an toàn."
"Được, bác đi thong thả."
Cố Thấm Phong đứng một chỗ nhìn bác Vương đi xa, loại xoay người mà tiếp tục đi về phía trước.
.
.
.
Trầm Mộ Ngôn tắm xong, đi ra ngồi ở bên giường, mái tóc dài phủ xuống được nằm trong tay nàng, nàng nhẹ nàng sấy khô nó, liếc mắt một cái nhìn về người phụ nữ ngồi phía sau mình, trong lòng nhất thời buồn bực lên.
Người phụ nữ kia dường như không biết thức thời là gì, từ phía sau gần kề đến nàng ,dùng thanh âm yểu điệu mà hỏi, "Mộ Ngôn, chị nói đi, đêm nay làm sao mà lại không nói chuyện, em chọc chị tức giận chỗ nào sao?"
"Không có." - Trầm Mộ Ngôn nhún vai một cái, trong đầu lại hiện ra một màn quấn quýt vừa nãy, trong lòng buồn bực càng sâu.
"Nhưng là em cảm thấy, chị vừa nãy cùng với trước đây không giống nhau." - Người phụ nữ cẩn thận mà thăm dò Trầm Mộ Ngôn, ngữ khí cản thận từng li từng tí một.
Lúc vừa nãy quất quýt ân ái với nhau, nàng cảm thấy Mộ Ngôn mất tập trung, động tác vốn nên là thân mật kịch liệt lại cảm thấy như là qua loa cho có.
"Phạm Dĩnh, không nên hỏi những gì không cần hỏi, lẽ nào tôi vừa rồi không có cho em thỏa mãn sao?" - Trầm Mộ Ngôn bỗng nhiên đứng lên, để cho Phạm Dĩnh đang tựa đầu vào bả vai nàng mà ngã xuống ở trên giường.
Chỉ thấy người phụ nữ được xưng là Phạm Dĩnh này đang nằm ở trên giường, một phần thân thể được lộ ra bên ngoài, bởi vì vừa mới ân ái xong cho nên trên thân thể còn lưu lại những vết hồng nhạt. Nàng kéo tay Trầm Mộ Ngôn, âm thanh càng thấp, "Xin lỗi, em không phải cố ý, chỉ là em lo lắng cho chị mà thôi."
Nàng đối với Trầm Mộ Ngôn thực sự là vừa thương vừa sợ. Yêu nhất là khi chị ấy đối với mình hào phóng cùng săn sóc, nhưng sợ nhất là chị ấy lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng trở lại. Người khác thường nói, những người đa tình là những người vô tình nhất, bởi vì những người ấy chưa bao giờ đem lòng mình đặt vào lòng bàn tay của một ai, một khi đã khôi phục bộ dáng lạnh lùng, tự nhiên cũng sẽ mất đi phần ôn nhu của ngày xưa. Nàng cảm thấy, Trầm Mộ Ngôn chính là người như vậy.
"Quên đi, chuyện không liên quan đến em." - Trầm Mộ Ngôn quay đầu lại, rút tay mình ra khỏi tay Phạm Dĩnh, sau đó cầm lấy quần áo tỏ vẻ muốn đi.
"Chị đêm nay không ở lại với em sao?"
"Không được, tôi phải về nhà, khoảng thời gian này có lẽ sẽ không tìm em." - Trầm Mộ Ngôn thu dọn quần áo, dùng ánh mắt ra hiệu cho Phạm Dĩnh nên nhìn về phía tủ đầu giường - "Tôi đã gửi tiền vào thẻ, có rảnh rỗi thì cũng đừng đến tìm tôi."
Phạm Dĩnh không hỏi lại thêm, Trầm Mộ Ngôn cầm lấy chìa khóa xe rồi nhanh chóng rời đi. Nàng tới nơi này cũng chỉ vì tâm tình không tốt, vừa vặn tiểu minh tinh này lại bật đèn xanh khá rõ ràng với nàng.
Một bên đi một bên lắc lắc chùm chìa khóa xe trong tay, Trầm Mộ Ngôn