EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
-------------------------
Thư Hoài Đạt đã nói như vậy rồi, Tống Lan Anh cũng không kiên trì thêm nữa, chỉ nhân tiện mà nói, "Được rồi, vậy mẹ cùng Hoài Đạt đành chờ con vậy."
Úc Uyển Ương nâng mày, nụ cười mở rộng, "Được, vậy con liền đi."
Tống Lan Anh lắc đầu cười, đưa tay kéo Thư Hoài Đạt ngồi xuống bên cạnh mình, "Hoài Đạt, đây là lần đầu tiên con tới, thế nhưng không thể chiêu đãi con thật tốt, thực sự khiến cho dì áy náy."
Thư Hoài Đạt mỉm cười, "Dì đừng nói như vậy, là con quấy rầy hai người thôi."
Nàng cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại chấp nhận lời mời của Úc Uyển Ương, rõ ràng giữa các nàng tình cảm bạn bè vẫn còn chưa tới, trước khi tiến vào cửa nhà này, Úc Uyển Ương vẫn còn đối với nàng gọi hai chữ "Thư tổng" đấy thôi.
"Hoài Đạt, con không phải là diễn viên đúng không?" - Tống Lan Anh hỏi ra vấn đề này, bà cảm thấy khí chất của Hoài Đạt tương tự với Cố Thấm Phong, chắc là cũng xuất thân từ một gia tộc lớn mạnh.
"Vâng, con chỉ là một quản lý nhỏ thuộc công ty của Uyển Ương." - Thư Hoài Đạt tận lực chọn một phương thức ngắn gọn để biểu đạt thân phận của mình, nếu để cho dì ấy biết mình là lão bản của công ty Uyển Ương, e sợ khi nói chuyện với nhau sẽ không còn thoải mái như vậy nữa.
Tống Lan Anh gật đầu, vừa cười cười, "Uyển Ương đứa nhỏ này, bình thường gây thêm không ít phiền phức, dì còn phải cám ơn con đã giúp dì chiếu cố nó."
"Sẽ không, Uyển Ương rất tốt." - Thư Hoài Đạt liếc mắt nhìn về nhà bếp, đúng dịp thấy Úc Uyển Ương từ trong tủ lấy ra hai cái bát bằng gốm sứ. Nàng quay đầu lại nói, "Ở chung với cô ấy, con rất thoải mái."
Úc Uyển Ương xác thật là một người rất đáng giá để kết bạn. Có thể ngay từ khi bắt đầu, mục đích của Thư Hoài Đạt không phải là muốn cùng Úc Uyển Ương có nhiều quan hệ và sự lui tới, nhưng sau khi ở chung, đụng chạm va mặt nhau nhiều lần, nàng cảm thấy có một số việc kì thực cũng không cần phải hẹp hòi như vậy.
Thư Hoài Đạt cùng Tống Lan Anh huyên thuyên với nhau, Úc Uyển Ương cũng khôg biết họ đang nói gì, chỉ là lúc nàng cầm khay thức ăn đi ra, thì cũng là lúc thấy mẹ của mình đang nắm tay của Thư Hoài Đạt mà nói, "Sau này cái kia vẫn còn phải làm phiền con, có thời gian thì hãy đến chỗ dì nhiều một chút, lần sau dì làm món ngon cho con ăn."
Thư Hoài Đạt chưa kịp đáp ứng, Úc Uyển Ương ở phía xa xa liền giờ chân lên đẩy đẩy chân mẹ mình, "Mẹ, mẹ nói với người ta cái gì vậy?"
Lần đầu tiên gặp nhau thế nhưng lại tán gẫu đến vui vẻ như vậy, Thư Hoài Đạt nhìn cũng không có điểm nào tỏ ra không kiên nhẫn, xem ra đúng là không có vấn đề gì lớn, nhưng nàng luôn cảm thấy chuyện mà mẹ mình bàn giao cho Thư Hoài Đạt có chút liên quan đến mình nha.
"Không có gì, mẹ cùng Hoài Đạt rất hợp. Mà con đó nha, sau này dẫn con bé lại đây nhiều một chút." - Tống Lan Anh không biết còn một cái vấn đề nằm giữa Úc Uyển Ương và Thư Hoài Đạt, cho nên thuận miệng nhắc nhở con gái một câu.
Thế nhưng Thư Hoài Đạt không có ý kiến, mà ngược lại Úc Uyển Ương lại cảm thấy run rẩy một cái. Đưa đến nhà một lần còn chưa vừa ý, lại còn muốn thường xuyên đưa cô ấy về đây?
Ngày nào đó chồng cô ấy trở về, sự tình được phơi bày trước mặt, các nàng phỏng chừng nói còn chẳng muốn nói, gặp mặt liền trở thành kẻ thù của nhau.
Trên đời này làm gì có chuyện vợ đối mặt tình nhân của chồng mà còn sẽ cho ra một khuôn mặt ôn hòa. E sợ rằng cô ấy sẽ diệt trừ tình địch cho thống khoái, sau đó một khóc hai nháo ba thắt cổ, nghĩ ra tất cả những biện pháp có thể lấy lại tâm của chồng mình. Đương nhiên, nội tâm của Úc Uyển Ương là kháng cự việc Thư Hoài Đạt trở thành một người phụ nữ tục tằng như vậy.
Một con chuột rơi vào một nồi nước, đương nhiên nồi nước đó cũng sẽ hư thối đi, miễn cưỡng uống vào sẽ xảy ra bệnh.
"Hai bát mì là giống nhau sao?" - Thư Hoài Đạt đi vào nhà bếp hỏi, chỉ thấy thứ nằm trên hai bát mì chính là một lớp trứng gà, nhìn hai bát mì thực sự là giống nhau.
"Đúng a, đều giống nhau hết." - Úc Uyển Ương bận bịu kéo ra chiếc ghế tựa cho mẹ, sau đó chính mình ngồi lên một chiếc ghế khác.
Thư Hoài Đạt ngồi xuống, đuôi mắt khẽ chú ý đợi Tống Lan Anh trước tiên nâng đũa lên thì bản thân mình mới động đũa theo. Úc Uyển Ương ở ngay một bên quan sát, mẹ của nàng mặc dù không phải xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng khi còn trẻ cũng là con gái cưng của nhà ngoại, ngôn hành cử chỉ sau khi gả vào Úc gia càng có vẻ tự nhiên và hào phóng.
Mà Thư Hoài Đạt cũng không kém, cho dù chỉ là ăn một tô mì bình thường, nhưng khí tức cao quý trên người vẫn không giảm nửa phần. Cho nên mới nói, thực ra đồ vật đắt giá hay không đắt giá cũng không thể làm cho người ta khác đi nhiều quá, thứ làm khác đi chính là khí chất của một người. Thư Hoài Đạt chỉ cần phần khí chất này, cũng khiến cho tất cả mọi người chìm vào sự cao quý của nàng, tận hưởng và thưởng thức.
"Cô nhìn tôi làm gì?" - Thư Hoài Đạt ngẩng đầu liếc nhìn Úc Uyển Ương một chút. Ánh mắt của cô ấy tuy không sắc bén, nhưng dừng lại ở trên mình dường như càng lúc càng lâu.
Úc Uyển Ương cảm thấy có chút quẫn bách, ngược lại Tống Lan Anh lại tiếp lời, "Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, đúng không Uyển Ương?"
"Mẹ! Ăn mì, ăn mì thôi!" - Úc Uyển Ương ngượng ngùng cực kì, vội vàng đứng dậy trở về nhà bếp.
Mẹ nói như vậy, sau này mình ở trước mặt Thư Hoài Đạt thì trở thành người như thế nào đây!? Úc Uyển Ương ở trong phòng bếp mà ngượng ngùng suy nghĩ, nhưng sau đó tự nhiên lại tỉnh táo trở lại.
Sau đó?
Tại vì sao lại có sau đó, tại vì sao lại lưu ý cái nhìn của Thư Hoài Đạt đối với mình làm gì?
Hiện tại, cho dù là nhìn như thế nào đi nữa thì sau một đoạn thời gian, khi mọi chuyện bị lật ra trước ánh sáng, thì cái nhìn dù tốt hay là xấu thì cũng triệt để bị lật đổ mà thôi.
Tống Lan Anh để đũa xuống, cười nói, "Đứa nhỏ này hôm nay lại còn thẹn thùng, bình thường Thấm Phong đến, con bé cũng chẳng ngượng ngùng như thế đâu."
Đại khái là hai bé gái chơi thân từ nhỏ đến lớn với nhau, đều đã quen thuộc lẫn nhau, tự nhiên cũng sẽ không rụt rè cái gì. Mà Thư Hoài Đạt này chắc là mới vừa được con bé biết đến không bao lâu, cho nên là có một vài chỗ vẫn không thể tự nhiên được. Tống Lan Anh là nghĩ như vậy.
"Thật ạ?" - Thư Hoài Đạt ý tứ sâu xa mà hỏi ngược lại, sau khi nghe Tống Lan Anh nói như thế, nàng mới hiểu ra. Thì ra không chỉ có chính mình cảm thấy bản thân hời hợt, Úc Uyển Ương cũng là như vậy, lúc cả hai vừa mới gặp nhau thì đều dành cho sự đối phương một sự xa cách nhất định.
Nhưng Thư Hoài Đạt cũng còn đang cảm thấy phân vân. Nàng không biết bản thân mình có đang làm đúng hay không, điều tra gia thế bối cảnh của cô ấy, đem tất cả những gì có sau lưng của Úc Uyển Ương mà mổ xẻ triệt để. Lúc quen biết thì lý do để bắt đầu sự quen biết này cũng không hề đơn thuần, dựa vào những gì mà bây giờ bản thân cảm thấy, cho dù chuyện của Chung Dật Minh bị bại lộ, thì nàng cũng sẽ không đối với Úc Uyển Ương làm cái gì.
Nhưng mà, Úc Uyển Ương nguyện sẽ tin tưởng nàng hay sao?
Dù sao thì, bản thân nàng cũng là vợ của người đàn ông đã có ý đồ muốn dùng quy tắc ngầm với cô ấy.
"Dì, những ngày qua Uyển Ương đều ở cùng một chỗ với dì sao?" - Thư Hoài Đạt hỏi, nàng nhớ đến tin nhắn đêm khuya kia gởi tới cho mình.
"Ừ, con bé mới quay xong một bộ phim. Có thể giải lao một khoảng thời gian, vừa vặn mấy ngày nay đụng phải sinh nhật dì, cho nên con bé ở đây luôn."
"Hóa ra là như vậy." - Thư Hoài Đạt dùng muỗng múc một ít nước mì mà nâng lên miệng, khẽ nhấp môi, cẩn thận