EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
-------------------------
Giống như lần trước gặp nhau, Thư Hoài Đạt từ trong gương nhìn thấy xe của Úc Uyển Ương, hai chiếc xe một trước một sau mà rời đi.
Thư Hoài Đạt dừng xe ở bờ sông quảng trường gần đó, Úc Uyển Ương dừng xe bên cạnh nàng. Khi xuống xe, Thư Hoài Đạt hỏi Úc Uyển Ương đối diện cũng đang xuống xe theo mình, "Muộn như vậy gọi Uyển Ương đi ra, có làm phiền cô nghỉ ngơi hay không?"
Thời điểm nàng dừng xe ở ngã tư kia thì mới ý thức được, mình là không nên hẹn Úc Uyển Ương mới đúng. Đóng phim cả ngày đã rất mệt rồi, còn phải đáp ứng lời mời của mình, có lẽ cô ấy cảm thấy cự tuyệt là không nên, cho nên mới đáp ứng nó.
"Sẽ không, bình thường tôi cũng không được nghỉ sớm đến vậy, bây giờ đi ngoài cũng coi như là có thời gian tản bộ một chút." - Úc Uyển Ương mẫn cảm nhận ra được được tâm tình của Thư Hoài Đạt, tuy rằng vẫn giống như trước, nhưng mơ hồ có chút ưu sầu.
Bởi vì Thư Hoài Đạt đã từng nói, bản thân cau mày có lẽ là vì thói quen, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà cau mày. Hiện tại thế nhưng vẫn nhíu chặt lông mày kiêu hãnh của mình lại, làm cho nàng muốn nâng lên ngón tay vuốt đôi lông mày đang nhăn nheo lại kia, giống như Thư Hoài Đạt từng đối với mình làm chuyện như vậy, nhẹ nhàng dùng ngón tay của nàng vuốt ve lông mày của mình.
Hai người lững thững dọc theo ven sông mà đi, Thư Hoài Đạt đi cách Úc Uyển Ương một chút, dáng người cao cao gầy gò ở buổi đêm như thế này đặc biệt làm cho người khác dễ dàng sản sinh cảm giác thương tiếc không thể nói rõ. Huống chi Úc Uyển Ương vẫn luôn cảm thấy tiếc hận thay nàng, hiện tại nhìn thấy hình ảnh này, lại khiến cho lòng hơi nhói lên một chút.
"Thư Hoài Đạt." - Úc Uyển Ương bước nhanh đi đến, nàng do dự không đến một giây, chỉ trong một phần giây đó, nàng đưa tay lên nắm lấy tay của Thư Hoài Đạt - "Tâm trạng của cô không tốt sao?"
Tay của Úc Uyển Ương không lạnh lắm, khi nắm vào cảm giác mang theo một tia ấm áp. Thư Hoài Đạt cười lắc đầu, "Không có, chỉ là không muốn về nhà."
"Cô tan ca liền đi đến đây, đã ăn cơm chưa vậy?" - Úc Uyển Ương nhớ lại thời điểm nàng gọi cho chính mình cũng trùng hợp là giờ ăn cơm, chính mình tốt xấu thì cũng đã ăn thức ăn ngoài do đoàn làm phim gọi, Thư Hoài Đạt nhà cũng chưa về, nàng đã ăn cơm rồi sao?
"Vẫn không có, không cảm thấy đói bụng."
Úc Uyển Ương nghe vậy, quay đầu nhìn một chút phía đối diện, nơi một cửa hàng ăn uống treo những hàng đè ne-on lóe đỏ, làm cho nàng nổi lên nụ cười mỉm, quay đầu lại nói với Thư Hoài Đạt, "Đi theo tôi."
"Hả, làm sao vậy?"
Thư Hoài Đạt nghi hoặc, mặc cho nàng kéo chính mình băng qua con đường cái, rồi tiến vào trong một cửa hàng ăn nhỏ, mới vừa vào cửa thì Úc Uyển Ương liền buông tay, để cho Thư Hoài Đạt đứng ở một bên, chính mình chạy về phía quầy tiếp tân nói gì đó. Không quá mấy phút, một người đàn ông mang giày tây ra tiếp đón nàng, sau đó Úc Uyển Ương lại liếc mắt ra hiệu cho Thư Hoài Đạt một cái, rồi mới quay người đi vào nhà bếp của cửa hàng ăn.
Người đàn ông kia đi đến trước mặt Thư Hoài Đạt mỉm cời nói, "Tiểu thư, vừa nãy vị tiểu thư kia bàn giao chúng tôi, nói chúng tôi dẫn cô đi phòng ăn. Cô ấy mượn phòng bếp đằng sau làm cơm tối cho cô."
Nội tâm của Thư Hoài Đạt kinh ngạc, đôi mắt vốn thanh lãnh trong nháy mắt lại óng ánh lên. Nàng nói, "Không cần mang tôi đi phòng ăn riêng, tôi muốn vào nhìn cô ấy."
Sự phiền muộn trước khi gặp đều bị những hành động lúc này của Úc Uyển Ương rũ sạch không còn một mống, trong lòng nàng quẩn quanh từ trận ấm áp nhỏ bé, theo từng tế bào lưu động, từng điểm từng điểm đều chiếm cứ trong thân thể nàng, cho dù là nơi sâu thẳm nhất, thì sự ấm áp này cũng xông đến mà bao bọc.
Người đàn ông trông giống như là quản lý lúc này lại nói tiếp, "Tiểu thư, mạo muội cho hỏi, vị tiểu thư vừa nãy kia có phải là ngôi sao màn bạc hay không? Tôi cảm thấy hình như rất giống..."
"Không phải." - Thư Hoài Đạt nheo lại mắt, thu hồi âm thanh vừa nãy đã lộ những tia ôn hòa - "Cô ấy là người bình thường, chỉ là hình dáng giống người mà anh nghĩ đến thôi."
Đối với nàng mà nói, Úc Uyển Ương là một người bình thường, không phải là một diễn viên có kinh nghiệm diễn xuất phong phú, cũng không phải là người phụ nữ bị chồng mình theo đuổi gắt gao, chỉ là một người bình thường trong những người bình thường.
Cảm giác nàng đối với Úc Uyển Ương, đã bắt đầu từ khi nào nàng cũng không rõ lắm, nhưng nàng muốn đối xử với Úc Uyển Ương thật chân thành, không trộn lẫn bất kì cảm xúc nào dựa trên thân phận của nàng, là người được chồng mình theo đuổi, hay là diễn viên nổi tiếng, nàng đều không muốn.
Thời điểm nàng đi vào bếp, đầu bếp trưởng bên trong cũng không biết đã đi đâu rồi. Úc Uyển Ương đứng ở đằng trước trong quầy bếp, lầm bầm gì đó, vốn là tóc được cột cao thành hình đuôi ngựa thì bây giờ đã bị rối tung rồi, ngũ quan tinh xảo cứ như vậy mà hàng được hiện ra.
"Muốn làm món gì thật ngon cho tôi sao?" - Thư Hoài Đạt đến bên người nàng, tiếng nói ôn ôn nhu nhu làm cho Úc Uyển Ương cảm thấy phảng phất một sự bảo vệ, Úc Uyển Ương rất thích cảm giác này.
"Không phải nói cô đi phòng ăn chờ sao, tới nơi này làm gì?" - Úc Uyển Ương liếc nàng một chút, mặc dù là câu hỏi nhưng cũng có chứa chút thích thú ý vị của riêng nàng.
"Tôi cảm thấy bản thân nên chứng minh một chút, nếu không thì liền bị người ta cho rằng tôi là người chỉ biết ăn thôi." - Thư Hoài Đạt đi đến gần hơn, kéo nhẹ "vị lãnh đạo nhà bếp" Úc Uyển Ương sang một bên, lông mi đẹp đẽ nhẹ nhàng chớp nhẹ một chút khi nàng cúi đầu, đầu ngón tay của nàng cẩn thận xăn tay áo sermi lên, để lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn như ngó sen mềm.
Úc Uyển Ương bị động tác của nàng làm cho hết hồn, bận bịu che ở phía trước nàng nói, "Đừng mà, tôi giỡn một chút thôi, để tôi làm cho cô ăn là tốt rồi."
"Tránh ra." - Thư Hoài Đạt ngẩng đầu lên, nhàn nhạt một tiếng như vậy thôi nhưng lại khiến Úc Uyển Ương chấn động, quả nhiên lãnh đạo là thô bạo, đáng ghét.
"Việc này là việc tôi rất thích làm, không phải cô vẫn hay ăn đồ ăn tôi làm sao? Hơn nữa trông cô cũng giống như rất yêu thích ăn thức ăn do tôi nấu?" - Úc Uyển Ương đón nhận ánh mắt của nàng, nhìn như không có dáng vẻ gì gọi là lo sợ.
"Tôi trêu cô thôi." - Nụ cười của nàng chậm rãi hiện lên - "Nhưng là vẫn muốn cho cô nếm thử mùi vị tôi thích, đến bên cạnh tôi, chờ tôi."
Hưởng qua khả năng nấu ăn của nàng nhiều lần như vậy, đã ở ánh mắt mong chờ của nàng mà khen quá nhiều lần. Lần này, Thư Hoài Đạt cũng rất muốn được nghe nàng khen chính mình.
Rõ ràng, lấy thân phận của mình, muốn được nghe khen ngợi thì có thể nói không đếm hết người có thể vì mình nói lời khen, tại sao còn cần khổ tâm làm ra một loạt hành động như vậy? Nhưng Thư Hoài Đạt giờ khắc này chỉ muốn nghe lời khen được thốt ra từ miệng Úc Uyển Ương mà thôi.
Nhìn dáng dấp nàng cũng không phải là bị chọc giận, Úc Uyển Ương thầm nghĩ. Thật là, hiếm thấy Thư Hoài Đạt cao hứng đến như vậy, phòng chửng thời điểm nàng tức giận cũng đặc biệt ít đi.
Thư Hoài Đạt liếc mắt về nơi để nguyên liệu nấu ăn, suy nghĩ giây lát hỏi, "Ăn mì có được không?"
"Được." - Úc Uyển Ương chắp tay đứng một bên đáp, nàng không ăn kiêng, hơn nữa còn là Thư Hoài Đạt đích thân muốn xuống bếp, nàng càng không soi mói.
Nàng vốn tưởng rằng người thừa kế của Thịnh Quang tập đoàn sẽ không biết cái gì gọi là muốn ăn thì lăn vào bếp, nhưng giờ khắc này nhìn thấy tay nghề của Thư Hoài Đạt thành thạo như vậy, đem khối thịt bò rửa sạch, rửa sạch xong thì liền cắt thành khối nhỏ. Sau đó bắt lên một cái chảo nhỏ rồi để thịt vào.
Không biết có phải do khí chất của Thư Hoài Đạt hay không, Úc Uyển Ương cảm thấy khi Thư Hoài Đạt làm việc này, cũng không kém lúc nàng ấy ở trong phòng làm việc ra lệnh là mấy. Nấu ăn mà vẫn chứa khí chất của tổng tài. Trong lúc vung tay nhấc chân vẫn là khí chất tao nhã như vậy, mặc dù chỉ là đứng nấu nước cho sôi lên, rồi đem mì bỏ vào sau đó vớt ra mà thôi.
Không phải là nàng chỉ cần nhìn một mặt mà liền phán đoán. Một người ưu tú, sẽ luôn thể hiện sự ưu tú của họ ở bất kì phương diện nào, bất kể là lúc nàng làm việc, hay là đang ở nơi này nấu một bát mì thịt bò.
Úc Uyển Ương cảm thấy mới mẻ vì ý nghĩ của chính mình. Lúc nàng phục hồi tinh thần thì cũng là lúc Thư Hoài Đạt đang nêm nếm gia vị vào trong chén, trong đó có cải thìa nóng mới xào xong cũng với phần thịt bò lúc ban đầu.
Sắc hương đã đủ, chỉ là không biết mùi vị ra làm sao thôi. Thư Hoài Đạt ngẩng đầu lên cười nói, "Đợi lâu rồi."
"Không, nhìn cô làm những việc này cũng là một loại hưởng thụ." - Úc Uyển Ương thậm chí không có cảm giác đến thời gian tột cùng là trôi qua bao lâu, bởi vì ánh mắt của nàng vẫn luôn đặt trên người của Thư Hoài Đạt.
Bởi vì nhiều lần cúi đầu để nấu ăn như vậy, vài sợi tóc có hơi ngắn của nàng từ phía sau mà trượt về phía trước, Úc Uyển Ương