EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
-----------------------------
Thời điểm Úc Uyển Ương trở lại đoàn làm phim, đại thể người vây lại hỏi thân thể nàng như thế nào, chắc là Thư Hoài Đạt cho người truyền ra vài câu nói thân thể nàng không thoải mái.
"Chị Uyển Ương, chị là khó chịu chỗ nào?" - Vu Nghệ Nhiễm khoác tay Úc Uyển Ương, một bộ dáng thân mật. Mấy ngày này, vì tình trạng của Úc Uyển Ương, cho nên phần diễn của nàng được đẩy lên, phải diễn trước cùng với những diễn viên khác trong Trác phủ, cùng với phần diễn giữa nàng và Úc Uyển Ương thì bị đẩy lùi về phía sau. Chu Nghê chỉ nói Úc Uyển Ương có chút khó chịu, qua vài ngày sẽ trở về.
"Có một chút đau dạ dày, đã gần như khỏi hẳn rồi." - Úc Uyển Ương không nhiều lời, nói nhiều liền dễ bị phát hiện, nàng uyển chuyển thay đổi chủ đề - "Nghệ Nhiễm, em theo chị tập kịch bản một chút đi, nghỉ ngơi nhiều như vậy chị đều nhanh quên rồi."
"Tốt." - Cùng Úc Uyển Ương tập thoại kịch bản, Vu Nghệ Nhiễm cầu còn không được. Hai người đi đến phòng trang điểm, lần thứ hai mặc vào bộ hí phục khiến cho Úc Uyển Ương có cảm giác bản thân là một con hát rơi vào thế gian, nàng thuận miệng hát vài câu trong <Bá Vương Biệt Cơ>, đứng trước mặt Nghệ Nhiễm mà nói.
"Khuyên Quân Vương uống rượu nghe ngu ca, cởi quân buồn phiền vũ bà sa. Doanh tần vô đạo đem giang sơn phá, anh hùng tứ lộ khởi can quan. Từ xưa Thường Ngôn không khi ta, thành bại hưng vong trong nháy mắt. Giải sầu uống rượu bảo trướng ngồi." *
*Đoạn này không hiểu, bạn nào hiểu nói mình, mình edit lại.
Vu Nghệ Nhiễm khen một câu, "Chị Uyển Ương hát thật tốt. Chính là cảm giác không giống lắm mới mùi vị kinh kịch thường ngày."
"Đây là đương nhiên. Chị không phải diên viên kinh kịch chuyên nghiệp, nếu như có hát hí khúc, thì hậu kì phải cần đến diễn viên chuyên nghiệp phối âm." - Úc Uyển Ương hắng giọng một chút, ngồi với Vu Nghệ Nhiễm bên cạnh mà uống nước lọc, ngay sau đó vừa cười vừa nói - "Em cũng phải hát, đừng quên có một đoạn là Lan Nguyệt dạy Trác Tinh Tuyền hát hí khúc."
Bộ phim này thật sự có nhiều phần diễn bằng âm nhạc, nhân vật chính là bởi vì hát kinh kịch mà quen biết nhau, lại bởi vì kinh kịch mà yêu nhau, có thể tưởng tượng được sự tương tác giữa vai diễn của hai người không hề ít.
"Em biết, chính là cảm thấy không dám hát, ngũ âm của em không hay lắm." - Vu Nghệ Nhiễm thè lưỡi, dáng dấp có chút khả ái.
Úc Uyển Ương cười rạng rỡ, "Đừng lo, chị hát cũng không tốt, nói chung chúng ta nhất định là không cùng diễn viên kinh kịch chuyên nghiệp mà so được. Trong kịch bản, Trác Tinh Tuyền cũng chỉ là mới học kinh kịch, em cũng chỉ cần học hát là được rồi."
"Chu đạo diễn tuyệt đối sẽ cười nhạo em.." - Vu Nghệ Nhiễm hai tay chống cằm có chút oán trách nói, nhưng trên mặt mơ hồ đã có tiếu ý.
Úc Uyển Ương vẫn chưa trả lời, một giọng nói nữ liền thanh thanh vang lên, "Mỗi ngày ở sau lưng nói xấu chị, tiểu nha đầu, da em ngứa lắm rồi phải không?"
Hai người quay đầu nhìn lại, Chu Nghê đang từ từ tiến đến. Vu Nghệ Nhiễm xấu hổ, trừng Chu Nghê, "Chị như thế nào lại trộm nghe tụi em nói chuyện, đường đường là một đạo diễn tiếng tăm, như thế nào có thể như vậy?"
Chu Nghê không để ý, ngồi bên cạnh Vu Nghệ Nhiễm, đối diện Úc Uyển Ương, nàng mỉm cười, tay sờ đầu Vu Nghệ Nhiễm, "Sao lại không thể, em nói lớn như vậy, chị cũng không phải điếc nha. Nếu như em muốn cùng chị Uyển Ương của em làm cái gì, tốt xấu thì nên đóng cửa lại a?"
Vu Nghệ Nhiễm khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đẩy tay nàng ra, "Chị .. chị .. chị đi sang một bên đi. Em không muốn nói chuyện với chị!" - Có cái gì muốn nói chứ, người này càng già càng không đứng đắn mà!
Úc Uyển Ương nghĩ thầm, chính mình không ở nơi này một đoạn thời gian, giữa hai người cũng tốt lên rồi. Vu Nghệ Nhiễm đã có thể như vậy mà đùa giỡn với Chu Nghê.
"Được rồi, không lộn xộn. Em đi ra ngoài trước, chị có lời cùng Uyển Ương nói, nhớ kĩ đóng cửa lại." - Chu Nghệ bỗng dưng nghiêm nghị đứng lên, ý bảo Vu Nghệ Nhiễm rời khỏi phòng trang điểm.
Vu Nghệ Nhiễm tuy ngoài miệng cùng Chu Nghê đối nghịch, nhưng tình cảm của hai người bây giờ chỉ ngầm cách nhau một tầng giấy mỏng. Đối với Úc Uyển Ương là sùng bái ngưỡng mộ, nhưng đối với Chu Nghê chính là xuất phát từ tình cảm nói gì nghe nấy.
"Em chờ bên ngoài, các chị nhanh chóng trò chuyện a." - Nàng chào hỏi đàng hoàng rồi rời đi.
Úc Uyển Ương đại thể hiểu vấn đề Chu Nghê muốn hỏi là gì, lấy số lần mà Thư Hoài Đạt nhắc đến Chu Nghê, có thể biểu hiện được quan hệ giữa các nàng rất mật thiết, nàng biết Chu Nghê nhất định là nảy sinh lòng nghi ngờ. Thư Hoài Đạt là một người có địa vị cao như vậy, không có chuyện gì làm mà chạy đến đoàn làm phim "xem xét", lại còn thay nàng xin nghỉ, Chu Nghê không nghi ngờ mới là lạ.
"Em cùng Thư Hoài Đạt là chuyện gì xảy ra, hai người là quan hệ như thế nào?" - Quả nhiên, Chu Nghê mở miệng chính là câu này. Nàng vốn có thể đi hỏi Thư Hoài Đạt, liền sợ chính mình đoán sai, sợ là không biết sẽ tạo nên hậu quả gì.
"Chu đạo diễn tại sao lại hỏi như vậy, em cùng Thư tổng đương nhiên là quan hệ bạn bè." - Úc Uyển Ương thử thăm dò, tạo một lớp ngụy trang, nàng muốn nhìn Chu Nghê một chút, đến tột cùng thì nàng ấy đã đoán ra được gì rồi.
"Lấy giao tình của tôi đối với nàng, tôi không cho rằng nàng sẽ vì một người bạn bình thường mà thức dậy sớm như vậy, lại tự mình vào buổi tối gọi điện thoại cho tôi, nói tôi đem những phân cảnh diễn của em lùi về sau. Cho dù chỉ là quan tâm, nàng hoàn toàn có thể giao phó một câu xuống cấp dưới. - Đôi mắt của Chu Nghê sáng ngời, lộ vẻ không muốn lấy quan hệ bằng hữu bình thường mà giải thích quan hệ giữa hai người này.
Úc Uyển Ương cúi đầu, nghĩ đến cảnh Thư Hoài Đạt sáng sớm hôm đó đến thăm mình, còn có tại chính mình sau khi say rượu thì Thư Hoài Đạt liền gọi điện thoại cho Chu Nghê.
Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng nàng liền một trận phiên giang đảo hải*, khóe môi lộ ra nụ cười thoải mái, "Chu đạo diễn đã muốn đoán ra, làm gì nhất định còn muốn em phải thừa nhận. Hơn nữa cái này, chị hoàn toàn có thể hỏi nàng mà tìm được đáp án."
*Sóng cuộn biển gầm.
Thật là như vậy. Chu Nghê hai tay để ở trán của mình, có chút không dám tin tưởng, trong giọng nói nhưng là kinh ngạc rõ ràng, "Tôi là nghĩ đến, nhưng là tôi đang khuyên mình không phải như thế. Thư Hoài Đạt là người đã có gia đình, nàng làm sao có thể...?"
Úc Uyển Ương vội vàng cắt đứt suy nghĩ của nàng, cấp thiết giải thích, "Không phải, nàng không phải là người như thế."
Chu Nghê giương mắt, trong nháy mắt mang theo chút lãnh ý, Úc Uyển Ương khẽ cắn môi nói, "Chu đạo diễn còn nhớ rõ bộ phim Diệc Sinh đúng không, chắc chị vẫn chưa quên sự tình em bị bỏ cũ thay mới. Lúc đó Hoa Duệ là ai nắm quyền, hiện tại là ai định đoạt, chị cẩn thận suy nghĩ một chút."
Lúc đó tự nhiên là Chung Dật Minh nắm quyền, Thư Hoài Đạt đem quyền quản lý cho hắn, bởi vì Hoa Duệ là sản nghiệp của Thư gia, mặt mũi tại đó, Chu Nghê cũng đã một lần được nghe qua sự việc bỏ cũ thay mới của Úc Uyển Ương. Chỉ cần một lần liên tưởng như vậy, nàng giống như đột ngột tỉnh ngộ.
Chung Dật Minh vì cái gì vô duyên vô cớ bỏ cũ thay mới Úc Uyển Ương. Thư Hoài Đạt lại vì cái gì mà quay lại, bắt đầu quản lý sự vụ của Hoa Duệ.
"Hai người các em thực sự là , làm sao lại phát triển đến mức này?" - Ở trong giới giải trí thường thấy sóng gió như Chu Nghê nên nàng lập tức lý giải các manh mối, chỉ là đối với hướng phát triển này cực kì bất đắc dĩ, không biết nói gì cho phải.
Úc Uyển Ương cười cười, hỏi ngược lại, "Chu đạo diễn không nhớ bản thân mình đã