EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
--------------------------
Thời điểm Chung Dật Minh đi nước ngoài công tác thì Thư Hoài Đạt thường xuyên quay về Thư gia ngủ lại. Đây là thói quen của nàng, lần này cũng là như vậy.
Ở Thư gia cực kì chú trọng dinh dưỡng trên bàn ăn. Mỗi buổi sáng, trên bàn ăn đều là những món thanh đạm. Thư Hoài Đạt một bên uống cháo, một bên xem tư liệu trên di động. Những tư liệu này là về hành động gần đây của Chung Dật Minh, điều tra xem dạo gần đây hắn ta đang làm gì.
Mỗi một cuộc điện thoại mà hắn gọi cho ai đều được hiển thị rõ ràng và rành mạch. Khi nàng thấy tên của Úc Uyển Ương hiện lên trong danh sách, động tác đang cầm muỗng khuấy cháo của nàng hơi khựng lại.
"Trong ngoài đều có", Úc Uyển Ương. Thì ra lại đáng giá cho chồng mình cố chấp đến vậy.
"Hoài Đạt."
Một giọng nam trầm ổn hùng hậu vang lên bên cạnh Thư Hoài Đạt. Thư Hòa Thái ngồi vào vị trí đối diện con gái, nhìn thấy con gái ngẩng đầu lên nhìn mình, lúc này ông mới lên tiếng, "Vừa ăn sáng vừa xem điện thoại không tốt đâu."
Thư Hòa Thái năm nay tuổi đã cao, cho nên đã sớm đem cơ nghiệp ở tập đoàn Thịnh Quang do chính một tay mình gầy dựng giao lại cho Thư Hoài Đạt quản lý. Hiện tại, bất quá là chỉ đeo lên mình hai chữ chủ tịch cho có mà thôi.
"Chào ba." - Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng ấn nút khóa màn hình, để điện thoại trở về lại trạng thái màn hình tối.
"Khó có thời gian quay về nhà một chuyến. Lần này con định ở lại bao lâu?" - Thư Hòa Thái hỏi, giọng nói ôn tồn, lông mày giãn ra có vẻ thoải mái, khiến cho khuôn mặt thường xuyên nghiêm túc lại ẩn hiện chút ôn hòa.
Tuy tuổi của ông năm nay đã gần sáu mươi nhưng đôi mắt vẫn ẩn chứa sự anh tuấn. Lúc giơ tay hoặc nhấc chân, đi đứng hoặc ngồi đọc báo đều tồn tại một loại anh khí cùng tao nhã. Theo đó có thể thấy được, phong thái của ông lúc còn trẻ đã từng nho nhã cỡ nào. Sự hữu lễ, khiêm tốn mà Thư Hoài Đạt có được, chính là do thừa hưởng từ ông.
Thư Hoài Đạt mỉm cười hồi đáp, "Hẳn là có thể ở một đoạn thời gian dài."
Thư Hoà Thái tiếp nhận cháo do người làm mang đến. Ông thoáng nhìn bộ dạng cúi đầu của con gái, nàng đang ưu nhã mà chậm rãi đưa từng muỗng chào vào miệng, sắc mặt nhã nhặn. Ông suy nghĩ một chút rồi mới nói, "Con và Dật Minh tuổi cũng không còn nhỏ. Đã đến lúc nên sinh một đứa con rồi."
Lúc trước, khi con gái cùng với Chung Dật Minh bước vào lễ đường, thì bản thân ông cùng với vợ của mình đã từng có thương lượng qua với nhau, không cần thiết phải ép Thư Hoài Đạt ngay lập tức sinh con. Bởi vì Thư Hoài Đạt lúc ấy mới vừa tiếp nhận công ty, quả thật không có thời gian để mang thai và sinh con. Vì vậy, ông và vợ mình đều cảm thấy việc sinh con hẳn là nên để sau khi mọi việc đã ổn định.
"Ba.." - Thư Hoài Đạt muốn nói lại thôi, không biết phải trả lời như thế nào.
"Công ty đã đi vào sự ổn định. Con cũng đã ba mươi tuổi, thật sự không nên kéo dài." - Trong lời nói của Thư Hòa Thái lộ rõ sự nhắc nhở, chính là muốn nói cho nàng biết, nàng đã không còn lý do gì để cự tuyệt đề nghị này.
Nếu là ở chung không thích hợp, thì cũng sẽ không bình yên như thế mà trải qua nhiều năm. Nếu thích hợp, thì chuyện sinh con không cần phải bàn cãi. Sự nghiệp đã ổn định, gia đình cũng nên thành rồi. Không có trẻ con, thì làm sao giống một gia đình hạnh phúc viên mãn?
Thư Hoài Đạt gật đầu, "Con đã biết."
Thần sắc của nàng tự nhiên, cũng không thể hiện sự bất mãn, khiến cho Thư Hoà Thái vô cùng hài lòng mà gật đầu.
Bữa sáng dừng lại khi câu chuyện của hai ba con đang chạy dần về quá khứ. Thời điểm nàng đi đến công ty và ngồi trong văn phòng, nàng vẫn đang tự hỏi bản thân mình. Nàng có nên nói sự thật về Chung Dật Minh cho ba nàng biết hay không?
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Hiện tại hắn ta vẫn còn đang ở nước ngoài, chuyện sau này thành như thế nào đều rất khó nói.
Thư Hoài Đạt thở dài, tiếp tục cúi đầu xử lý văn kiện của mình. Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ với dáng người xinh đẹp đi trên đôi giày cao gót đang đon đả đi vào văn phòng làm việc của nàng, rất tự nhiên mà ngồi vào chỗ đối diện.
"Thư tổng, nhớ mình không?" - Trầm Mộ Ngôn nói, vẻ mặt chính là khinh khỉnh hất lên trời.
Thư Hoài Đạt ngẩng đầu, liếc nhìn nàng một chút, "Sao cậu lại đến đây?"
"Mình còn chưa hỏi cậu đây. Tại sao cậu ngày nào cũng chạy về Hoa Duệ vậy? Ở nơi này, từng ngày từng ngày đều chán chết, cậu không cảm thấy vậy sao?' - Trầm Mộ Ngôn gõ gõ mặt bàn, nói.
Trong khoảng thời gian này, không biết làm sao mà Trầm Mộ Ngôn nhìn đâu cũng không vừa mắt. Hẹn một đám phụ nữ nhưng cũng không có ai gợi lên được hứng thú của nàng, cho dù là người nàng mới gặp lần đầu tiên cũng là như vậy. Mỗi đêm đều chỉ có gối chăn làm bạn với nàng, thật sự làm cho nàng có chút tịch mịch.
"Nếu chán như vậy thì đi yêu đương đi." - Thư Hoài Đạt lấy lại văn kiện mà Trầm Mộ Ngôn đang nắm trong tay, tiếp tục nói - "Thứ mình nói là yêu đương nghiêm chỉnh. Tìm một đối tượng thật tốt để kết hôn, đừng có mỗi ngày đều cung cấp cho đám nhà báo những tin tức nóng hổi."
"Lúc trước, Chung Dật Minh cũng thật tốt đúng không? Đứng bên cậu coi như là môn đăng hộ đối. Thế nhưng bây giờ thì sao?" - Trầm Mộ Ngôn không nghe nàng nói, trái lại còn lý lẽ biện luận một phen.
"Cậu cũng không thể vì một người đàn ông không tốt mà nghĩ rằng tất cả đàn ông trên thế giới này đều như vậy. Bởi vì sợ hãi kết quả xấu mà không dám bắt đầu, đây cũng không phải tác phong của cậu." - Thư Hoài Đạt nói, nàng cảm thấy mình không thể hồi tâm chuyển hướng cho Trầm Mộ Ngôn được.
"Mình chưa bao giờ sợ hãi việc phải tiếp nhận một kết quả xấu." - Trầm Mộ Ngôn nói, khóe môi khẽ cong lên, xem ra nụ cười này có chút trào phúng - "Thế nhưng trong toàn bộ những kết quả xấu, thứ mà mình ghét nhất chính là hai chữ phản bội."
Động tác ký tên của Thư Hoài Đạt khẽ dừng lại, ngòi bút tiếp xúc với mặt giấy, nhẹ nhàng mà chấm xuống một giọt mực nhỏ. Để đến khi Thư Hoài Đạt ý thức được, thì nơi góc giấy trắng tinh đã hiện lên một chấm mực màu đen rất rõ.
"Ngày hôm nay ba đã nhắc nhở mình. Ông muốn bồng cháu." - Thư Hoài Đạt thở dài, đóng nắp bút máy lại, tựa lưng vào ghế dựa.
"Cậu thì sao?" - Trầm Mộ Ngôn chỉ cảm thấy sự việc càng ngày càng thú vị - "Có rất nhiều "ổ khóa" ngoài kia có thể mở được "chìa khóa" chồng cậu đấy, cậu có muốn không?"
"Nói chuyện nên biết rụt rè." - Ánh mắt của Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng quét nàng một chút, nhưng không có nói rõ câu mà nàng nói kia là đúng hay sai.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Cậu .." - Trầm Mộ Ngôn còn chưa nói hết thì điện thoại nội tuyến trên bàn làm việc vang lên. Thư Hoài Đạt ra hiệu cho Trầm Mộ Ngôn dừng nói, sau đó nhận điện thoại.
"Thư tổng, Úc Uyển Ương tiểu thư muốn gặp cô." - Nữ thư ký lễ phép thông báo.
Đáy mắt của Thư Hoài Đạt phảng phất chút kinh ngạc, sau đó mới trả lời, "Để cô ấy vào đi."
Trầm Mộ Ngôn không nói lời nào, đến cuối cùng là vị quý nhân nào có thể khiến cho Thư tổng đây gạt qua cuộc nói chuyện giữa cô ấy với mình mà mời người đó vào. Nàng thực sự rất tò mò.
Thanh âm giào cao gót của Úc Uyển Ương chạm lên sàn nhà. Trầm Mộ Ngôn xoay đầu, khóe miệng nàng cong lên lần thứ hai khi nhìn thấy nàng. Hóa ra là một người phụ nữ.
Không đợi Úc Uyển Ương mở miệng, Thư Hoài Đạt là người lên tiếng trước, "Có chuyện gì sao?"
"Thư tổng, cô.." - Úc Uyển Ương đứng trước bàn, lời nói chưa vuột ra khỏi miệng lại bị ánh nhìn của người phụ nữ bên cạnh làm cho chặn lại. Tướng mạo của cô ấy thực sự rất diễm lệ, nhưng ánh mắt của cô ấy hình như đang lộ ra sự hứng thú đối với mình.
Thư Hoài Đạt dĩ nhiên cũng chú ý đến đôi mắt đang tỏa sáng của Trầm Mộ Ngôn, cùng với biểu hiện không thích của Úc Uyển Ương. Nàng mở miệng nói, "Mộ Ngôn, nếu như trong này quá mức