EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Rõ ràng không muốn buông tay cho đến thời điểm cuối cùng, Chung Dật Minh hận không thể đem ba ngày này trở thành thời gian cả một đời, nhưng nháy mắt một cái đã qua ba ngày.
Nhớ lại thời gian trong ba ngày này, hắn không hề có tâm trí làm việc, hầu như cả ngày lẫn đêm đều ngồi ở trong phòng của hắn và Thư Hoài Đạt. Trước mắt hắn còn hiện rõ khuôn mặt trầm tĩnh và nụ cười nhàn nhạt của Thư Hoài Đạt, hắn đột nhiên hiểu được, trong bốn năm nay, hắn không hề hiểu được nàng.
Hầu hết những gì hắn tặng, Thư Hoài Đạt đều sẽ vui vẻ nhận, mà đôi mắt nàng chưa bao giờ vì hắn mà sáng lên, giống như bầu trời vào ban đêm, yên ổn và thâm trầm.
Thư Hoài Đạt thích nhất là cái gì?
Ngay cả hắn là chồng cũng không biết được, hắn chỉ so với những người bình thường thân thiết hơn một chút, tiếp xúc nhiều hơn một chút, cái loại cảm giác mãnh liệt trong tình yêu chưa bao giờ xuất hiện giữa bọn họ.
Đúng thời gian Thư Hoài Đạt nói, nàng cho người tới thu dọn đồ đạc của nàng đâu vào đấy, sau đó mang đi. Chung Dật Minh cười tự giễu, ngay cả gặp mặt lần cuối, nàng cũng không muốn gặp hắn.
Chung Dật Minh bước nhẹ nhàng vào căn phòng mà hắn và Thư Hoài Đạt đã từng chung chăn gối bốn năm, một sự trống rỗng khó tả, chai nước hoa sau khi hắn trở về đã tặng cho nàng, nó vẫn ở đây, cũng không cho người mang đi. Từ đó tới bây giờ, nàng vẫn không hề động vào.
Thư Hoài Đạt chỉ cho người mang đi đồ của nàng, hầu hết những gì mà Chung Dật Minh tặng, nàng đều để lại.
Gần tới giờ tan tầm, Thư Hoài Đạt gọi điện cho Úc Uyển Ương.
"Uyển Ương, chừng nào em về?" Ngữ điệu của Thư Hoài Đạt rất bình thản, nhưng câu đầu tiên đã hỏi như vậy, làm cho Úc Uyển Ương thấy hơi kỳ lạ.
"Chắc khoảng bảy giờ, có chuyện gì sao?" Úc Uyển Ương đứng cách mọi người một khoảng, xa xa nhìn vào phim trường thấy Chu Nghệ đang chỉ dẫn cho Hạ Hoằng Diệp và Vu Nghệ Nhiễm.
"Ân..." Thư Hoài Đạt trầm ngâm một lúc, sau đó cười nói: "Nhà em có chìa khoá dự phòng không?"
"Có chứ, em chỉ đem theo một chìa, còn một chìa ở nhà." Tuy không hiểu sao Thư Hoài Đạt hỏi như vậy, nhưng Úc Uyển Ương vẫn thành thật trả lời.
Kỳ lạ, sao hôm nay Thư Hoài Đạt lại hỏi chuyện này. Nàng từ trước tới nay là người thẳng thắn, khi nói chuyện luôn nhắm ngay trọng điểm, bây giờ lại hỏi vòng như vậy.
Thư Hoài Đạt cúi đầu, lên tiếng hỏi: "Chìa khoá dự phòng có thể đưa cho chị không?"
Ngón tay Úc Uyển Ương đang vòng vòng lọn tóc của mình, nghe Thư Hoài Đạt hỏi thì ngừng lại ngay, Thư Hoài Đạt muốn chìa khoá dự phòng của cô, tuyệt đối không phải là vì nhìn vật nhớ người, đại khái chỉ có thể có một khả năng.
Ý cười trên mặt Úc Uyển Ương càng đậm, giương mi hỏi: "Hoài Đạt, chị muốn tới ở cùng với em sao?"
Nghe Úc Uyển Ương hỏi như vậy, Thư Hoài Đạt cố gắng kiềm chế sự ngượng ngùng, mà Thư Hoài Đạt rõ ràng nghe được ý cười khi Úc Uyển Ương hỏi nàng, biết rõ như vậy, nên Thư Hoài Đạt theo bản năng siết chặt điện thoại, nhàn nhạt lên tiếng: "Coi như chị không có nói gì!"
"Khoan đã, chị thẹn thùng sao, Hoài Đạt?" Úc Uyển Ương cười càng vui vẻ, cô xoay lưng đi ra xa hơn nữa, không muốn người khác nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Thư Hoài Đạt.
Thư Hoài Đạt im lặng, chứng minh Úc Uyển Ương đã đoán đúng rồi.
Úc Uyển Ương biết, người mà nhìn bề ngoài mạnh mẽ tưởng chừng không có gì phá nổi thì bên trong càng yếu ớt, cô chưa thấy Thư Hoài Đạt vì cuộc hôn nhân với Chung Dật Minh mà hao tổn tâm tình, có lẽ nàng đã quen với việc đem tất cả mọi chuyện giấu ở trong lòng, hoặc có thể là tại vì cô. Sau đó, hai người toàn nói chuyện không đâu, làm cho Thư Hoài Đạt cảm thấy bất an.
Khi đi đến một góc hoàn toàn cách biệt với những người xung quanh, Úc Uyển Ương mới nhẹ giọng ôn nhu nói: "Hoài Đạt, chị phải biết rõ ngày nào em cũng muốn được gặp chị, mỗi đêm đều mơ thấy chị, chị đến ở cùng với em, em muốn còn không được..."
"Uyển Ương..." Thất lạc trong lòng, chỉ vì một câu này của Úc Uyển Ương mà lập tức biến mất không còn một chút nào, Thư Hoài Đạt cảm nhận đang có dòng nước ấm chảy trong lòng.
Thư Hoài Đạt cảm thấy Úc Uyển Ương lúc nào cũng thẳng thắn thể hiện tình cảm của mình ra, tuy chỉ là nói chuyện qua điện thoại, nhưng Thư Hoài Đạt vẫn cảm nhận được sự mãnh liệt trong đó.
Giống như đại dương trong đêm tối yên tĩnh, bình thường có thể ngắm nhìn thưởng thức, nhưng khi có sóng ngầm nỗi lên, là tưởng chừng có thể nuốt chửng mọi thứ.
Thư Hoà Thái biết rõ Thư Hoài Đạt sẽ không ở lại nhà, nên cũng không cảm thấy bất ngờ, trước khi kết hôn, nàng ngẫu nhiên sẽ ở lại nhà riêng của mình, bây giờ đã ly hôn thì mọi chuyện sẽ khôi phục lại như trước kia.
"Hoài Đạt, đồ đạc bên kia con đã đem về hết chưa?" Ông cầm chén trà ngồi kế bên Thư Hoài Đạt, ninh mi nói: "Nếu như tâm tình không tốt, thì giảm bớt công việc lại, ra ngoài giải khuây, không cần ép buộc bản thân quá."
Thư Hoài Đạt từ nhỏ đã không giống như những đứa trẻ khác, hay khóc nháo, nàng hiểu chuyện rất sớm, các mặt đều rất đúng mực. Hài tử như vậy, tất cả các gia đình đều muốn, Thư Hoà Thái vừa mừng vừa lo nàng cất giấu tâm tư quá nặng, nhưng rất may mắn, tới giờ vẫn không có khuynh hướng gì xấu xảy ra.
"Không có việc gì đâu ba." Thư Hoài Đạt trấn an ngược lại: "Con sẽ qua chỗ của Mộ Ngôn ở vài ngày, sau đó về lại bên nhà con." Nói đến đây Thư Hoài Đạt thấy rất áy náy, vì tâm tư riêng mà đã mấy lần nói dối Thư Hoà Thái, nhưng hoàn cảnh hiện tại không thể làm gì khác được.
Cho tới hôm nay nàng mới nhận ra được tình yêu chân chính, nhưng trong lúc nhất thời không thể thẳng thắn với Thư Hoà Thái được, chỉ có thể nói dối chống đỡ rồi sẽ tìm cách giải quyết sau.
"Cũng tốt, coi như đi thả lỏng." Thư Hoà Thái vui vẻ đồng ý. Ông rất lâu rồi không có quyết định gì thay cho Thư Hoài Đạt, nàng có đầy đủ năng lực tự hỏi và hành động quyết đoán trong tất cả mọi việc, nếu cần, ông chỉ giúp đỡ, chứ không phải can thiệp vào.
Hai cha con hàn huyên một chút thì Thư Hoài Đạt rời khỏi Thư gia, tuy nhiên nàng không phải tới nhà của Trầm Mộ Ngôn, mà lái xe thẳng tới nhà của Úc Uyển Ương.
Nhận được điện thoại của Thư Hoài Đạt, Úc Uyển Ương vội vàng chạy xuống lầu đón nàng, Thư Hoài Đạt chỉ mang theo một cái va li, đại khái chỉ mang theo một ít quần áo thôi.
Úc Uyển Ương nắm tay Thư Hoài Đạt vào nhà, đóng cửa lại.
Đã vài ngày không gặp, lúc trước chỉ cần được nói chuyện điện thoại với Thư Hoài Đạt cũng làm cho cô vui vẻ rất lâu rồi, nhưng bây giờ, chỉ thông qua điện thoại để giảm bớt nhớ nhung không thể làm cho cô thoả mãn được, cô muốn được gặp Thư Hoài Đạt, muốn cảm nhận được độ ấm của nàng.
"Hoan nghênh Thư tổng tới nhà của em, có phải đêm nay không cần đi đúng không?" Úc Uyển Ương nhẹ nhàng nói bên tai của Thư Hoài Đạt, cả người dán sát vào làm Thư Hoài Đạt không thể không dựa vào cánh cửa, tay của cô có thể cảm nhận rõ lồng ngực của Thư Hoài Đạt phập phồng, cô vui vẻ cười nhẹ nhàng, quanh quẩn bên tai Thư Hoài Đạt.
Thư Hoài Đạt hơi hơi quay đầu qua đối mặt với cô, đào hoa trong mắt như mặt nước bị gợn sóng, ý cười nồng đậm, thản nhiên lên tiếng: "Em đoán thử xem!"
"Em đoán là không rồi, hơn nữa không chỉ đêm nay, mà còn nhiều đêm nữa..." Hơi thở của Úc Uyển Ương như có như không phả lên mặt của nàng, giống như phối hợp