Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 56


trước sau

EDITOR: Thư Huỳnh.

--------------
Hai người yêu thích nhau, ở chung coi như vượt qua giới hạn mới, thói quen sinh hoạt của cả hai dù sao cũng khác nhau. Cũng may, Thư Hoài Đạt và Úc Uyển Ương đều không phải là người thích làm phiền người khác, đều lặng lẽ âm thầm ghi nhớ thói quen của đối phương.
Thư Hoài Đạt vào phòng bếp lấy nước, mà vẫn nhìn chằm chằm tài liệu trong tay.
Một tay cầm ly nước, một cầm cầm tài liệu đi ra ngoài. Đi tới phòng khách thì đụng phải Úc Uyển Ương cũng đang tập trung xem kịch bản, hai phần tài liệu rớt chồng lên nhau, hai người ngẩng đầu lên mình nhau, cùng nhau cười.
Úc Uyển Ương kéo kéo khoé miệng: "Chúng ta cùng nhau làm cho xong việc nhe?"
Thư Hoài Đạt mỉm cười gật đầu, cúi xuống cầm kịch bản đưa cho Úc Uyển Ương. Kết quả không biết hai người đã tập trung vào tài liệu và kịch bản bao lâu.
Thư Hoài Đạt  đóng tài liệu lại để lên bàn, đi tới ngồi xuống một gốc sô pha, nhìn Úc Uyển Ương chằm chằm vỗ vị trí kế bên mình. 
Úc Uyển Ương nghe lời đi tới bên cạnh Thư Hoài Đạt ngồi xuống. Vừa ngồi xuống đã bị ôm chặt, nghe Thư Hoài Đạt nói: "Chút nữa Mộ Ngôn sẽ tới, cậu ấy nói đưa cho chị cái gì đó." Chút tiểu tâm tư của Trầm Mộ Ngôn làm sao Thư Hoài Đạt không biết được, phỏng chừng muốn viện lý do để tới đây xem, chỉ là Thư Hoài Đạt không vạch trần thôi.
"Ân, em biết rồi." Úc Uyển Ương cũng ôm eo Thư Hoài Đạt, cắn nhẹ cằm nàng, nói: "Hoài Đạt, chị cùng em thảo luận kịch bản đi, đoạn Lan Nguyệt dạy Trác Tinh Tuyền hát hí kịch."
"Sao? Em không nắm vững được đoạn này?" Thư Hoài Đạt bị Úc Uyển Ương lôi kéo đứng dậy, tò mò hỏi.
"Vậy thì không phải, em chỉ muốn tập một lần trước thôi. Em với Nghệ Nhiễm cùng thường xuyên diễn một lần trước khi chính thức quay." Úc Uyển Ương cầm kịch bản dùng âm thanh mềm mại nhẹ nhàng nói bên tai Thư Hoài Đạt: "Vậy nhe, giúp em một đoạn. Này, bắt đầu từ đây..."
Thư Hoài Đạt cầm kịch bản Úc Uyển Ương đưa, theo lời của Úc Uyển Ương là đoạn Lan Nguyện dạy Trác Tinh Tuyền hát [ bá vương biệt cơ ], Trác Tinh Tuyền thỉnh cầu Lan Nguyệt mặc vào hí phục của mình, hơn nữa Lan Nguyệt còn diễn cho Trác Tinh Tuyền xem phần của nàng.
Thư Hoài Đạt nhắm mắt lại điều chỉnh cảm xúc, sau khi ổn, nàng mở mắt ra, trong mắt hiện lên tâm trạng phiền muộn như Trác Tinh Tuyền, thấp giọng nói: "Người trong gương nhìn không giống ta."
Thần thái hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của kịch bản, vẫn là gương mặt này, mà người trước mặt đã trở thành Trác Tinh Tuyền.
Úc Uyển Ương mỉm cười, nhưng rất nhanh thu hồi. Cô đi tới phía sau Thư Hoài Đạt, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Là con hát một khi đã bước lên sân khấu, ngươi phải trở thành nhân vật ngươi cần diễn, không phải là chính mình. Khán giả tới là để xem Ngu Cơ, không phải là ngươi."
Nói xong, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn đầu vai Thư Hoài Đạt, giọng điệu có chút ai oán: "Bộ hí phục này là do sự phụ để lại cho ta, ngày thường lên sân khấu diễn ta vẫn luyến tiếc không mặc." Cô lại vòng ra trước mặt Thư Hoài Đạt, đưa tay vuốt ve mặt nàng.
Tiếp theo vốn là phải mô phỏng động tác Lan Nguyệt thay Thái Trác Tuyền tháo trang sức xuống, nhưng nhìn nhìn, Úc Uyển Ương lại bị ánh mắt của Thư Hoài Đạt hấp dẫn.
Khó có thể thấy được ánh mắt này của Thư Hoài Đạt, mềm mại và ẩn chứa sự chờ mong, trong ánh mắt phản chiếu hình ảnh của cô, Úc Uyển Ương tự nhận, cô không có khả năng chống cự lại Thư Hoài Đạt, tiến lại gần hơn nữa, thẳng tắp hôn xuống.
Thư Hoài Đạt vẫn nhớ rõ kịch bản vừa rồi đã xem, phối hợp theo động tác của Úc Uyển Ương, kết hợp gắn bó còn nỉ non một câu "Lan tướng công". Úc Uyển Ương bừng tĩnh, kịch bản chính là như vậy, cảnh tiếp theo chính là hôn môi, cô nở nụ cười, hôn lên tai của Thư Hoài Đạt, nhẹ nhàng nói: "Hoài Đạt, bỏ chữ "Lan" đi, gọi hai chữ phía sau thôi!" 
Ý đồ rõ ràng như vậy, làm sao Thư Hoài Đạt không hiểu chứ! Nàng ôm sát eo Úc Uyển Ương, thản nhiên lên tiếng: "Lan tướng công, nếu để Chu đạo diễn biết em tự tiện sửa kịch bản, hơn nữa còn không đứng đắn như vậy, không biết có bị em chọc tức chết hay không?"
"Hiện tại không phải thời gian quay phim, là thời gian bồi dưỡng tình cảm, nên lời thoại là do em biên soạn." Úc Uyển Ương rất nghiêm túc nói, ý cười trong đáy mắt lan rộng.
Thư Hoài Đạt cười cũng mười phần rạng rỡ: "Em chỉ giỏi ngụy hiện!"
"Không biết Trầm tiểu thư chừng nào tới, hay chúng ta ăn cơm trước đi." Úc Uyển Ương nói, Thư Hoài Đạt đồng ý.
Tuy Thư Hoài Đạt cũng có thể xuống bếp, nhưng Úc Uyển Ương càng thích tự mình xuống bếp nấu cho Thư Hoài Đạt hơn, có quá nhiều chuyện được Thư Hoài Đạt bao dung, che chở, làm cho cô ỷ lại, nên Úc Uyển Ương cũng muốn được Thư Hoài Đạt ỷ lại vào mình, đương nhiên chính là sở trường nấu nướng của cô rồi.
Sau khi hai người ăn cơm trưa xong, Trầm Mộ Ngôn mới đến, lúc Úc Uyển Ương mở cửa, ánh mắt của Trầm Mộ Ngôn nhìn chằm chằm cổ của cô, cô đương nhiên biết Trầm Mộ Ngôn nghĩ cái gì rồi.
"Mộ Ngôn, ăn cơm trưa chưa? Nếu còn chưa ăn, trong bếp có đồ ăn." Thư Hoài Đạt rót ly nước cho Trầm Mộ Ngôn để trên bàn, đưa tay nhận văn kiện Trầm Mộ Ngôn đem tới để một bên.
Trầm Mộ Ngôn cười một tiếng, ngữ khí có chút ê ẩm: "Đương nhiên, đâu dám chưa ăn mà tới đây, sợ nhìn thấy cảnh Thư tổng vì người khác mà nấu cơm, quen biết Thu tổng mấy chục năm, còn chưa thấy Thu tổng xuống bếp." Nói xong liếc liếc nhìn Úc Uyển Ương, ánh mắt trêu tức, làm Úc Uyển Ương không dám nhìn thẳng.
Trầm Mộ Ngôn không phải cố ý ăn trưa rồi mới tới, nên trong lòng không phải hoàn toàn nghĩ như vậy. Tuy nàng cũng Thư Hoài Đạt rất quen thuộc, nhưng Thư Hoài Đạt hiện đang ở chung với Úc Uyển Ương, cũng không còn dễ dàng như trước, chứ nếu như đang ở Thư gia, nàng đâu cần thiết phải như vậy.
"Được rồi, qua đây ngồi." Thư Hoài Đạt kéo Úc Uyển Ương ngồi bên cạnh mình, chỉ là động tác tùy ý nhưng ở trong mắt của Trầm Mộ Ngôn, thì Thư Hoài Đạt như sợ nàng ăn hiếp bảo bối của mình vậy, Trầm Mộ Ngôn cười cười thâm ý, không lên tiếng.
Ba người ngồi xuống, Thư Hoài Đạt với Úc Uyển Ương ngồi chung, đối diện với Trầm Mộ Ngôn.
Trầm Mộ Ngôn nghiêm túc nói: "Bên phía ba cậu không có vấn đề gì, còn ba mình thì mình cũng đã có nói cậu đang ở nhà của mình. Mặt khác, Chung Dật Minh đang là tiêu điểm của truyền thông, hắn căn bản không chống đỡ được bao lâu, Chung gia cũng sẽ không muốn chuyện hắn làm bị công bố ra ngoài, để gia tộc bị gièm pha.
Thư Hoài Đạt gật đầu: "Như vậy cũng tốt, không cần phải đối đầu trực tiếp với Chung gia." Những gì Chung Dật Minh làm sau lưng, nàng coi như không biết, làm như vậy coi như giữ mặt mũi cho Chung gia, bởi vậy, cho dù Chung Dật Minh có trăm ngàn lần không muốn, cũng không thể làm được gì.
"Bất quá, phải nói..." Trầm Mộ Ngô lui về sau, dựa lưng vào sô pha, thở dài nói: "Chúng ta nắm chuôi dao cũng tốt, ai biết hắn sau này có làm chuyện gì không?" Nếu không phải các nàng đã lợi dụng truyền thống gây áp lực lên Chung gia, thì Chung Dật Minh sao có thể chịu im lặng như vậy!!! Tuy Thư Hoài Đạt cũng sẽ không đồng ý quay lại với hắn, nhưng với tính tình của Chung Dật Minh thì sẽ không dễ dàng buông tay như hiện tại.
"Vài ngày nữa, hắn sẽ tới nhà mình

ký hiệp định ly hôn, khoảng thời gian này làm phiền cậu rồi." Thư Hoài Đạt lên tiếng cám ơn Trầm Mộ Ngôn, vì chuyện này, Trầm Mộ Ngôn đã giúp nàng giải quyết rất nhiều chuyện.
"Chỉ cám ơn như vậy? Chuyện lần trước giải quyết xong thì nhận được bàn cờ, nhưng gần đây không thấy cậu đưa cho mình cái gì hết." Hai mắt Trần Mộ Ngôn sáng lên, chờ đợi Thư Hoài Đạt sẽ đưa cho nàng cái gì đây? Thư Hoài Đạt có không ít đồ quý hiếm, trong tất cả các lĩnh vực, ở Thư gia hay là nhà riêng của Thư Hoài Đạt, đều sẽ có một phòng, để trưng bày những đồ quý hiếm.
Úc Uyển Ương mỉm cười, thấy bây giờ Trầm Mộ Ngôn rất giống với Thư Hoài Đạt trước kia, lúc Úc Uyển Ương nói cám ơn với nàng, nàng cũng muốn được này nọ. Đây là tính chung của thương nhân hay là do hai người làm bạn lâu rồi nên lây tính của đối phương.
"Để mình suy nghĩ, tóm lại sẽ không làm cho cậu thất vọng." Đối với những vật ngoài thân, Thư Hoài Đạt chưa bao giờ đặt nặng. Thưởng thức giá trị là thật, mà Trầm Mộ Ngôn cũng không phải là người sẽ phá hủy cái đẹp, giữa nàng và Trầm Mộ Ngôn, thì những vật đó không đáng là gì.
"Lần này cái mình cần cậu không thể cho được!" 
Trầm Mộ Ngôn chuyển sang nhìn Úc Uyển Ương nói: "Tiểu Úc muội muội, giúp chị theo đuổi Cố Thấm Phong được không?" 
"Hả?" Úc Uyển Ương không hiểu, quay đầu nhìn Thư Hoài Đạt, thấy nàng cũng mê mang, lại nhìn Trầm Mộ Ngôn hỏi: "Chị có ý gì? Chị muốn cùng chị Thấm Phong kết giao?" 
Trong khoảng thời gian này cô cũng có liên hệ với Cố Thấm Phong, nhưng không nghe Cố Thấm Phong nhắc tới chuyện có quan hệ với Trầm Mộ Ngôn.
Bất quá nghĩ đến cùng, nếu Cố Thấm Phong thật sự có ý như vậy, sẽ chứng thực rõ ràng, sẽ không mơ mơ hồ hồ làm người khác hiểu lầm. Xem ra cùng so sánh với Trầm Mộ Ngôn, thì Cố Thấm Phong không để chuyện này trong lòng, hơn nữa còn có Đường Quân Hạo, thì càng sẽ không tiếp nhận Trầm Mộ Ngôn.
Trần Mộ Ngôn gật đầu, Úc Uyển Ương lo lắng lên tiếng: "Vậy còn hôn sự của chị ấy với Đường Quân Hạo phải làm thế nào? Rốt cuộc trong khoảng thời gian này, hai người đã xảy ra chuyện gì?"
Quả nhiên những ngày qua rất bình thản, bây giờ mặt hồ yên lặng vì một hòn đá rơi xuống mà gợn sóng, lập tức phá vỡ sự yên tĩnh. Trước tiên là Thư Hoài Đạt muốn ly hôn, hiện tại Trầm Mộ Ngôn muốn cưa đổ Cố Thấm Phong, việc này không làm mọi người chú ý là không có khả năng.
"Hôn sự của cô ấy hiện tại đang ở bờ vực sụp đổ, bạn trai của cô ấy ở trước mặt cô ấy cùng nữ nhân khác dây dưa, người như vậy cùng hắn kết hôn có cái gì không tốt?" Trầm Mộ Ngôn đã tính trước kỹ càng, trong âm thanh thể hiện sự biếng nhác cùng với hương vị tự đắc. Trầm Mộ Ngôn từ hôm rời khỏi nhà của Cố Thấm Phong, thì không có liên lạc với cô, để cho cô một khoảng thời gian bình tĩnh, mới làm cho cô có khả năng nghênh đón sự tấn công kế tiếp của nàng.
Trái lại Úc Uyển Ương cũng không có giật mình, Đường Quân Hạo có lối sống bê bối, cô với Cố Thấm Phong đều biết, điều làm cô kinh ngạc chính là Trầm Mộ Ngôn cũng biết được tình trạng của Cố Thấm Phong và Đường Quân Hạo.
"Có cần phải suy nghĩ lâu như vậy không? Có cái gì cần phải suy xét nhiều như vậy? Cũng không có kêu em làm cái gì, chỉ cần giúp chị nói tốt vài câu là được." Thấy Úc Uyển Ương không nói lời nào, Trầm Mộ Ngôn lên tiếng hối thúc.
"Mộ Ngôn." Thư Hoài Đạt lên tiếng: "Mình rất ít khi quản chuyện của cậu, nhưng mình cũng muốn nhắc cậu một câu, Cố Thấm Phong dù sao cũng đang có hôn ước trên người, cô ấy với Đường Quân Hạo là đôi bên tình nguyện, cậu không thể làm bậy được!" Trầm Mộ Ngôn thích chơi đùa, mặc dù sau khi xác định quan hệ cũng sẽ không làm bậy, nhưng khó tránh sẽ phạm sai lầm, Thư Hoài Đạt vẫn muốn dặn dò.
Trầm Mộ Ngôn khinh thường cười một cái, nhớ lại lên tiếng: "Đường Quân Hạo đã vài lần tìm mình rồi, hơn nữa vào những lúc Cố Thấm Phong không biết, mình chỉ đem những sự thật mà cô ấy không muốn thấy, không muốn nghe, bày ra trước mặt cô ấy thôi. Mình cũng đã đem ý nghĩ của mình nói cho cô ấy biết, nếu đến cuối cùng cô ấy vẫn muốn kết hôn với Đường Quân Hạo, mình sẽ không làm gì nữa, hai người yên tâm."
Nghe Trầm Mộ Ngôn nói như vậy, Úc Uyển Ương liền thấy lo lắng, chuyện này Cố Thấm Phong cũng không nói với cô. Đang định tối chút nữa sẽ gọi cho Cố Thấm Phong, thì thấy Trầm Mộ Ngôn cầm di động của mình trên bàn trà lên, trừng mắt nhìn Thư Hoài Đạt: "Hoài Đạt, mình còn cái này đưa cho cậu, cái này lực sát thương rất cao. Nếu Chung Dật Minh tử tế kia trong ngày ký hiệp định mà đột nhiên thay đổi, thì thứ này tuyệt đối dùng rất tốt."
"Là cái gì vậy?"
Úc Uyển Ương cũng bị sự thần bí của Trầm Mộ Ngôn hấp dẫn, nhìn chằm chằm di động trong tay của Trầm Mộ Ngôn, thấy nàng mở màn hình lên, mở lên một đoạn video. Từng tiếng thở dốc phát ra từ di động, nghe là biết của nam nhân cùng với một giọng nữ nũng nịu thúc giục.
"Dật Minh... Em với vợ của anh.. Anh thích người nào?" Giọng nữ nhân đứt quãng cười hỏi, nghe ra được đang bị ép không nhẹ.
"Hiện tại, thì là em." Chung Dật Minh thấp giọng khẳng định ưu thế của nữ nhân, sau đó động tác càng mãnh liệt hơn, nữ nhân càng lớn tiếng rên rĩ.
Mày Thư Hoài Đạt nhíu chặt, cảm giác được Úc Uyển Ương khẩn trương nắm chặt áo bên hông nàng, Thư Hoài Đạt trầm giọng nói: "Tắt đi."
Trầm Mộ Ngôn nghe lời tắc video, trêu chọc hỏi: "Thế nào? Sức công phá đủ mạnh chứ? Chút nữa mình sẽ gửi cho cậu để dự bị sẵn, mà tiểu minh tinh này thật lợi hại, cô ta có sở thích ghi âm lại lúc lăn trên giường. Mình điều tra được cô ta cùng với sở thích này, cho nên nha, hắc hắc..." Nửa câu sau không cần nói ra cũng biết, nếu không phải lấy trực tiếp từ nữ nhân này, thì chính là những Hacker máy tính.
Úc Uyển Ương hoàn toàn nhìn Trầm Mộ Ngôn bằng con mắt khác xưa, cô trước kia cũng đã biết Trầm Mộ Ngôn cơ bản chuyện gì cũng dám làm, nhưng có thể có được những ghi âm nhạy cảm này, thật đúng là mở rộng tầm mắt.
"Sau này những thứ này đừng có đưa cho mình nghe, cậu tự mình giữ lại mà nghe đi." Thư Hoài Đạt thản nhiên liếc Trầm Mộ Ngôn.
"Hai người thật sự là... Không biết cám ơn mình thì thôi còn như vậy..." Trầm Mộ Ngôn lam bộ như trách móc.
Trầm Mộ Ngôn ở lại thêm chút nữa, cùng với Thư Hoài Đạt và Úc Uyển Ương nói chuyện phiếm, buổi chiều liền rời đi.
--------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo là ly hôn, tiếp theo sẽ phân phát thức ăn chó điên cuồng. 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện