EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Nếu nói, được yêu một người tinh đầu ý hợp với mình là chìa khóa mở cửa tâm hồn, như vậy nếu được ở chung với người này thì mỗi ngày mỗi ngày như mật rót vào tim.
Nghỉ ngơi cùng với Thư Hoài Đạt vài ngày, Úc Uyển Ương trở lại với công việc của mìmh, thời điểm đó Thư Hoài Đạt rất ít liên lạc với Úc Uyển Ương, hai người đều không vì tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng với công việc.
Vì liên qua tới công việc, hai người ngẫu nhiên cũng gặp nhau một hai lần, bởi vậy làm bản thân hai người phá lệ mong chờ.
Tuy rằng Úc Uyển Ương cảm thấy lúc diễn những cảnh thân mật, trong đầu nhớ tới người yêu mình cũng không có đạt được hiệu quả gì cao, nhưng khi đối với mặt với Vu Nghệ Nhiễm, cô theo bản năng ở lòng không ngừng gọi tên Thư Hoài Đạt, trong đầu hiện lên gương mặt của Thư Hoài Đạt.
Hôn như chuồn chuồn lướt qua, khi sâu khi cạn, hai tay của Vu Nghệ Nhiễm đan vào tóc sau gáy Úc Uyển Ương, đỏ mặt thấp giọng nỉ non một câu: "Lan tướng công, ngươi làm sao?" Vẻ mặt ngượng ngùng chờ mong lại nghi hoặc, rõ ràng là biểu hiện của thiếu nữ luyến ái nhưng lại không rõ người trước mặt nghĩ gì.
Úc Uyển Ương như bừng tỉnh, trong mắt là nghi ngờ cùng hối hận đối với hành vi của mình: "Lan Nguyệt đường đột, thiếu chút nữa quên đã xong hí rồi..." Cô thả lỏng tay đang ôm Vu Nghệ Nhiễm, đứng trên sân khấu kịch không biết phải làm sao.
"Lan tướng công chỉ là quá nhập tâm vào hí thôi sao?" Vu Nghệ Nhiễm chậm rãi đến gần cô, đưa tay tiến vào ống tay áo sờ da thịt lạnh lẽo: "Ngươi không phải là Bá Vương, ta không phải Ngu Cơ, chúng ta giờ phút này không phải đang xướng. Ngươi thật sự, không hề có chút động tâm gì với ta sao?"
Úc Uyển Ương rủ mắt xuống, tay bị Vu Nghệ Nhiễm cầm run nhè nhẹ: "Ta... Ta không biết..."
Chu Nghê đang theo dõi, nhẹ nhàng gật đầu, giơ tay lên bảo: "Cut."
Nhân viên đang có mặt vẫn còn đang chìm đắm trong phần diễn vừa rồi, còn Vu Nghệ Nhiễm thì lập tức điều chỉnh cảm xúc của mình, bộ dáng ưu sầu vừa rồi tan thành mây khói: "A nha mệt chết rồi, nhân vật này sao lại đa sầu đa cảm như vậy chứ? Nếu em, em sẽ làm khác, hừ hừ..." Ánh mắt nhìn Chu Nghê, làm bộ dáng muốn được cứng rắn.
Một nữ sinh trong tổ đạo cụ trêu chọc nói: "Như thế nào? Nếu Nghệ Nhiễm, thì sẽ cưỡng hôn Lan tướng công sao?" Vừa hỏi xong, toàn bộ tập thể cười rộ lên.
Vu Nghệ Nhiễm cũng không tức giận, đi vài bước đi tới bên cạnh nữ sinh tổ đạo cụ tuổi tác cũng ngang ngang với mình: "Tiểu Trần, cậu cũng không biết sao? Hai người này rõ ràng là có tình cảm với nhau mà đúng không? Bất quá có chút băn khoăn, lúc như vậy thì cần cứng rắn một chút, không nên ỡm ờ, nếu như vậy thì lập tức tốt đẹp thôi..."
Vu Nghệ Nhiễm còn đang thấy suy nghĩ của mình quá đẹp rồi, tiểu Trần và mọi người phía sau thì nghẹn cười nhìn cô, quả nhiên, giây tiếp theo cô liền che lỗ tai, vừa lui ra sau, vừa hét lớn: "Chị Chu, chị Chu, đừng nhéo lỗ tai em! Em sai rồi..."
Người được gọi là tiểu Trần không chịu nỗi nữa cười ha hả, tay Chu Nghê dùng sức vừa phải, sẽ không làm cho Nghệ Nhiễm quá đau khi kéo cô đi, Vu Nghệ Nhiễm ngoan ngoãn đi theo Chu Nghê.
Úc Uyến Ương mở ra bình nước đang cầm trên tay, mím môi cười nói: "Nghệ Nhiễm, còn tốt không?"
"Đúng là không đánh không ngoan ngoãn mà, lại đây xem đoạn này." Chu Nghê buông lỏng tay, cầm kịch bản cuộn lại nhẹ nhàng đánh lên đầu Vu Nghệ Nhiễm một cái.
Thấy Vu Nghệ Nhiễm thè lưỡi, Chu Nghê mở kịch bản ra chỉ vào một đoạn, nghiêm mặt nói: "Đoạn này, tình cảm phải nhiều thêm một chút nữa, em phải chủ động kéo luôn cảm xúc của Lan Nguyệt, cho nên chút nữa em diễn phải thêm cảm xúc vào..."
Chu Nghê nói còn chưa xong, Vu Nghệ Nhiễm liền nói xen vào: "Được! Em biết rồi, chút nữa có cảnh trên giường nhe, em đã nghiên cứu một chút trước rồi, vẻ mặt phải mê ly, môi son khẽ nhếch, làm ra bộ dáng nữa muốn nữa không, việc tiếp theo phải giao cho chị Uyển Ương..."
Úc Uyển Ương đang uống nước chút nữa phun ra rồi, cô che miệng ho khan vài tiếng, nâng tay lên vẫy vẫy, khó khăn nói: "Hai người tiếp tục... Tiếp tục..." Cô thật sự không biết tại sao mỗi ngày trong đầu của Vu Nghệ Nhiễm, từ đâu lại có những ý nghĩa lệch lạc như vậy chứ, nhưng cũng may trong đoàn phim có em ấy, mỗi ngày đều có rất nhiều tiếng cười.
Vu Nghệ Nhiễm nói đúng không sai, kế tiếp chính là phân đoạn thân mật nhất trong < Tích Ngôn >. Đoạn này, Lan Nguyệt đứng đối diện Trác Tinh Tuyền giúp nàng tháo trang sức, hai người nhìn thẳng vào mắt đối phương không hề né tránh, Lan Nguyệt biết mình đối với Trác Tinh Tuyền có dục vọng, cuối cùng cũng không trốn tránh nữa, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Nụ hôn nhẹ nhàng, tay Úc Uyển Ương khoát lên đại lương hí phục của Vu Nghệ Nhiễm, ngón tay từ từ tháo đai lưng, màn ảnh từ từ được chuyển sang mông lung, rồi được cảnh khác, kết thúc phân đoạn này.
Ngón tay Chu Nghê chỉ vào màn hình di động, hai nữ tử mặc đồ cổ trang đang đứng đối mặt với nhau, dung mạo của hai người làm người ta kinh diễm, trong mắt hai người tràn ngập tình cảm ẩn nhẫn đã lâu. Chu Nghê không chút do dự, nhấn xuống gửi đi, màn hình hiển thị tên người nhận – Thư Hoài Đạt.
Sau khi kết thúc, Úc Uyển Ương muốn đi lấy xe về nhà, hôm nay tan làm coi như sớm, không chừng có thể chuẩn bị được đồ ăn cho Thư Hoài Đạt.
Đi gần tới xe của mình, thì thấy một người đi ra từ khe hở của xe mình với xe bên cạnh. Thân hình cao gầy, âm thanh quen thuộc của giày cao gót, ngược với ánh chiều, mọi thứ xung quanh nàng đều chói mắt nhu hòa hơn nhiều.
Cho dù bên người không có bất cứ cái gì làm nền, nàng tản ra khí chất ưu nhã đủ để Úc Uyển Ương chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra. Người này đối với cô mà nói rất là đặc biệt, không cần nhìn rõ mặt của nàng, cũng có thể chắc chắn được là ai.
"Hoài Đạt!" Úc Uyển Ương híp mắt nhìn kỹ, lúc này mới thấy rõ gương mặt cười như không cười, cô lập tức nhanh chân tới gần, hai tay vòng qua eo của nàng, làm bộ tức giận nói: "Chị sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Em còn tưởng là ai chứ!" May mắn thay, cô đã phòng ngừa vạn nhất, sớm điều trợ lý Mạc Quý đi nơi khác.
Thư Hoài Đạt thu lại tươi cười, một tay nắm lấy tay cô, lên tiếng: "Xem ra chị không phải làm cho em thấy kinh hỉ mà là sợ hãi rồi. Nếu đã như vậy, chị nên đi thôi." Một tay còn lại thu lại di động, trên màn hình là ảnh chụp Chu Nghê mới gửi cho nàng, chẳng qua không phải là hai người mà chỉ lấy hình của một mình Úc Uyển Ương.
Úc Uyển Ương liền đưa tay siết chặt eo nàng, cúi đầu là nũng, âm thanh nhẹ nhàng nói bên tai Thư Hoài Đạt: "Không cần... Hoài Đạt, chị khi dễ em..." Ngữ khí hoàn toàn dựa vào, còn có mị sắc mềm mại chỉ thuộc về mình cô, Thư Hoài Đạt vốn là không có thật sự muốn nói như vậy, hiện tại thì theo tâm ý giơ lên khóe môi.
"Không dám khi dễ, khi dễ làm hỏng bảo bối của chị làm sao!" Nàng nhéo nhéo mũi của Úc Uyển Ương, trong mắt đong đầy nhu hòa: "Hôm nay không có chuyện gì, chị về sớm một chút, tới đón em. Ngồi xe của chị về đi,