EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
"Đối tượng của đại gia!"
Trầm Mộ Ngôn lập tức bỏ điều khiển xuống, từ trên ghế sô pha đứng lên. Bình tĩnh cầm điện thoại ra ngoài, lớn tiếng hỏi: "Tin tức liên quan tới Úc Uyển Ương là như thế nào?"
Không biết bên kia nói cái gì, chỉ thấy Trầm Mộ Ngôn nhíu chặt mày, cho đến khi cúp máy vẫn không lên tiếng nói gì.
Quay lưng lại thấy Thư Hoài Đạt đứng trước TV nhìn rất tập trung, cũng im lặng không nói cái gì.
Hôm nay là ngày đầu tháng, hình được chụp vào khuya ba mươi, chỉ qua mấy tiếng mà tin tức lại lan rộng như vậy, có thể thấy rõ ràng có người ở phía sau sắp đặt.
Hơn nữa tin tức đã được chia sẻ nhanh chóng trên mạng internet, xem ra tình hình hiện tại của Úc Uyển Ương sẽ rất khó khăn.
"Hoài Đạt, cậu đừng lo lắng, người của mình đang cố gắng đè lại tin tức. Chẳng qua…" Trầm Mộ Ngôn muốn nói lại thôi.
Thư Hoài Đạt rốt cuộc cũng xoay người lại, gương mặt xinh đẹp bất động thanh sắc, chỉ là ánh mắt thẳng tắp nhìn tới, làm cho Trầm Mộ Ngôn thấy lạnh cả người.
Trong chốc lát, Trầm Mộ Ngôn sắp xếp lại ý của mình, lên tiếng: "Tốc độ chia sẻ trên mạng quá nhanh, hơn nữa số lượng người tham gia bình luận ngày càng nhiều, muốn hoàn toàn ngăn chặn là rất khó, hình tuy được chụp vào đêm khuya và được làm mờ nhưng đèn đường vẫn có, hơn nữa còn cố ý để người khác có thể nhận ra người trong hình, hiển nhiên có người muốn bôi đen tiểu Úc muội muội."
Trước đó, Trầm Mộ Ngôn cũng có cho người tung ảnh của Chung Dật Minh ra ngoài tuy hình đã được làm mờ phần nào, nhưng vẫn biết người trong hình không phải là Úc Uyển Ương.
Mục đích của người này muốn làm cho Úc Uyển Ương trở thành tiểu tam phá hoại hôn nhân giữa Thư Hoài Đạt và Chung Dật Minh. Để đạt được mục đích này, tự nhiên sẽ cho người tham gia bình luận, chửi bới Úc Uyển Ương, cho là cô và Chung Dật Minh đã qua lại trước khi hắn ly hôn.
"Ảnh chụp mơ hồ như vậy, dựa vào cái gì nói là em ấy?" Thư Hoài Đạt cười trào phúng, ngón tay giật giật, trầm mặc một chút, rồi nói: "Mình phải trở về, ngay bây giờ!"
Nàng không thể đợi đến ngày mai, chỉ cần nghĩ tới khó khăn Úc Uyển Ương phải đối mặt thì nàng cảm thấy hít thở không thông rồi, nàng không có cách nào tự khuyên bản thân bình tĩnh được.
Đồ đạc của Thư Hoài Đạt cũng không nhiều, quần áo và tài liệu thôi, cùng với bức vẽ mà nàng đã vẽ Úc Uyển Ương, dáng vẻ rất sinh động.
"Đợi đã Hoài Đạt…" Trầm Mộ Ngôn sốt ruột ngăn lại, giọng điệu rất nghiêm túc: "Cậu có nghĩ nếu bây giờ cậu trở về sẽ xảy ra chuyện gì không? Không lẽ cậu muốn đích thân ra mặt giúp họ giải thích sao? Nếu như vậy chẳng những không hợp lí mà còn dễ làm cho quan hệ của cậu và tiểu Úc muội muội bị bại lộ."
Tay Thư Hoài Đạt đang thu dọn đồ thì ngừng lại, rồi tiếp tục động tác, nhàn nhạt nói: "Mình sẽ có chừng mực."
Trầm Mộ Ngôn bị dáng vẻ của Thư Hoài Đạt làm cho tức giận, tiến lên nắm cổ tay nàng, lớn tiếng nói: "Cậu có chừng mực gì? Bộ dáng hiện tại của cậu có bao nhiêu chừng mực? Tình huống bây giờ nếu cậu đi về chẳng những không cứu được em ấy, mà còn trở thành đối tượng để mọi người công kích em ấy, Thư Hoài Đạt, cậu lý trí một chút đi."
Thư Hoài Đạt trở về sẽ nói cái gì? Nói nàng đã quen với Úc Uyển Ương từ lâu, Úc Uyển Ương tuyệt đối không có khả năng là tiểu Tam…
Lúc đó không chỉ là truyền thông mà còn cả Thư gia đều sẽ chấn động.
Thư Hoài Đạt đóng lại hành lý, quay đầu nhìn Trầm Mộ Ngôn, nàng cười khẽ một tiếng: "Mình biết mình đang làm cái gì, hơn nữa thực sự sẽ có chừng mực. Mình sẽ không giải quyết vấn đề một cách mù quáng, càng sẽ không làm cho bản thân phải dính vào, nhưng mình phải trở về, hiện tại em ấy cần mình."
Trầm Mộ Ngôn nghe vậy nên đành phải buông tay, bây giờ mới là Thư Hoài Đạt mà quen thuộc. Bình tĩnh thong dong, không sợ bất cứ tình huống đột xuất nào.
"Mình đi trước…"
"Định về một mình sao?" Trầm Mộ Ngôn tức giận nói, cũng đồng thời đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Những chuyện này cậu sao có kinh nghiệm bằng mình chứ, thành thật chờ mình về phòng lấy hành lý, rồi cùng nhau trở về…"
Trầm Mộ Ngôn trong lòng tự than thở, không biết kiếp trước đã làm chuyện thương thiên hại lý gì mà bây giờ toàn đi chùi đít cho Thư Hoài Đạt.
Thư Hoài Đạt nhoẻn miệng cười, mọi người đều nói Trầm Mộ Ngôn khinh thị cảm tình, bất cần đời. Ai có thể biết, Trầm Mộ Ngôn không phải không coi trọng tình cảm, nàng chỉ là không giỏi biểu đạt như người khác, chỉ đem tính cách thật của mình, không cần tô điểm gì mà bộc lộ ra ngoài.
Hai người rất nhanh mua được vé ở khoan thượng hạng, Thư Hoài Đạt một chút cũng không muốn chừng chừ nữa, hai người vội vàng ra sân bay.
Lúc Thư Hoài Đạt và Chung Dật Minh ly hôn lấy lý do là tình cảm đã không còn, mặc dù truyền thông cũng nghi ngờ tính chân thật của nguyên nhân này, nhưng Thư Hoài Đạt là đương sự cũng chưa lên tiếng, tự nhiên chuyện này cũng từ từ lắng xuống.
Nhưng bây giờ chuyện cũ lại bị khơi dậy, cái nhìn của Thư Hoài Đạt sẽ trở thành tin tức chính của các tờ báo.
Thịnh Quang và Trầm thị đều là những tập đoàn có thực lực, chỉ cần hai bên có kế hoạch hợp tác sẽ trở thành tiêu điểm được xã hội chú ý. Hiện tại lại dính đến gia sự, các công ty truyền thông đã sớm phái người tới sân bay để chờ Thư Hoài Đạt trở về, để tranh thủ lấy tin tức mới nhất.
Khi Thư Hoài Đạt đi ra, các phóng viên đã chờ từ lâu ùa lên, nhưng vẫn cố kỵ thân phận của nàng, không ai dám tiến lên ngăn cản bước đi của nàng. Chỉ có thể phối hợp với tốc độ của nàng, cười cười đi theo sau.
"Thư tổng, xin dừng bước, không biết Thư tổng đối với chuyện nghệ sĩ dưới quyền của công ty mình qua lại bất chính với chồng cũ của mình trước khi ly hôn thấy như thế nào? Thư tổng có phải đã biết chuyện này từ trước rồi hay không?" Một nữ phóng viên nhanh chóng đeo