EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Năm giờ Thư Hoài Đạt cho người chạy xe Úc Uyển Ương về Quang Hoa uyển. Sau đó cùng với Úc Uyển Ương đi tới thang máy dành riêng cho tổng tài, đi thẳng xuống bãi đậu xe, hai người cùng ngồi xe của nàng.
Úc Uyển Ương phụ trách đem hành lý của Thư Hoài Đạt lên phòng rồi dọn dẹp lại, Thư Hoài Đạt thì đem nguyên liệu nấu ăn mới mua đi vào bếp. Khi Úc Uyển Ương đi xuống thì thấy Thư Hoài Đạt đang loay hoay trong bếp, tay áo xắn lên, lộ ra hai cánh tay trắng nõn, Úc Uyển Ương dựa vào cửa phòng bếp, mi nhan cong cong nhìn Thư Hoài Đạt.
“Hoài Đạt, chị không đeo tạp dề sao?” Úc Uyển Ương ôm hai tay mình lên tiếng hỏi, bởi vì Thư Hoài Đạt rất ít xuống bếp, nên mỗi lần đều không nhớ mang tạp dề.
Thư Hoài Đạt vẫn bộn rộn thái củ, nên đầu cũng không quay lại: “Không!”
“Tại sao vậy?” Úc Uyển Ương đứng thẳng dậy, tới gần, cằm gác lên vai nàng, cười nhạt nói: “Sợ hủy hình tượng? Đường đường là tổng tài Thịnh Quang lại đeo tạp dề đứng ở phòng bếp?”
Thư Hoài Đạt quay đầu lại, cong ngón táy định búng trán cô, nhưng khi cô nhắm mắt lại, bộ dáng khẩn trương chuẩn bị đón nhận, thì Thư Hoài Đạt không đành lòng, đổi thành điểm nhẹ vào trán cô, bất đắc dĩ nói: “Vậy em giúp chị...”
“Vậy mới đúng đó.” Úc Uyển Ương không nhịn được cười một tiếng, xoay người cầm tạp dề trở về, Thư Hoài Đạt cúi đầu để thuận tiện cho Úc Uyển Ương, Úc Uyển Ương vòng tay qua eo cột dây lại.
“Được rồi.” Úc Uyển Ương buông tay ra, nghiêm túc ngắm nhìn rồi đưa ra đánh giá: “Rất xinh đẹp, rất khí phách, thực... Có vị của nữ nhân.” Khóe miệng cô run run, nhìn chằm chằm Thư Hoài Đạt, lúc này nàng giống với hình tượng hiền thê lương mẫu.
Úc Uyển Ương rất thích những lúc như thế này, Thư Hoài Đạt vứt bỏ hình tượng vì cô xuống bếp, nàng luôn luôn là người rất bình tĩnh, lúc nào cũng nghiêm túc, hôm nay nàng thỏa hiệp, có thể nào không chiếm tiện nghi được chứ! Dù sao, cũng chỉ có một mình cô được nhìn thấy mà thôi.
“Em đi ra ngoài đi.” Thư Hoài Đạt lãnh mặt, liếc Úc Uyển Ương một cái, chỉ là lỗ tai nàng hơi hơi đỏ lên.
“Được rồi, đi ra ngoài thì đi ra ngoài, em sẽ chờ bữa tiệc do chính tay Thư đầu bếp làm.” Hai mắt Úc Uyển Ương đầy ý tinh nghịch, nhướn người lên hôn lên má Thư Hoài Đạt: “Đừng để em chờ lâu, em sẽ bị đói đó nhe...” Cố ý kéo dài âm cuối hiển nhiên có ý muốn trêu tức Thư Hoài Đạt lúc nào ở văn phòng đã chọc ghẹo cô.
Nói là đi ra ngoài, Úc Uyển Ương lại đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm bóng lưng Thư Hoài Đạt. Thân ảnh cao gầy thon dài, tràn ngập mị lực nữ tính, cô luôn luôn không nghi ngờ điều này, trên người Thư Hoài Đạt luôn có cái gì đó mà đại số nữ nhân đều muốn có được, đồng thời cũng có đại đa số nữ nhân không thể nào có được.
Mỗi khi thấy Thư Hoài Đạt như vậy, Úc Uyển Ương luôn muốn ôm nàng vào lòng, để trân trọng, để thương tiếc, muốn đem nàng dấu đi, không cho người nào có cơ hội nhìn thấy. Cũng muốn là động lực để nàng kiên cường hơn, trở thành chỗ dựa những khi nàng mệt mỏi, muốn cố gắng thật nhiều để được ở bên cạnh nàng mãi như vậy.
Thư Hoài Đạt cảm nhận được tầm mắt của Úc Uyển Ương, ánh mắt sáng quắc mà bắn thẳng tới trên người mình, mỗi khi nàng nghiêng người hoặc là xoay người, dư quang đều bắt được ánh mắt chuyên chú của cô. Chỉ là không biết, thời gian từng giây trôi qua, ánh mắt kia càng ôn nhu hơn.
Hai người ăn cơm chiều cũng thập phần quy củ, hai người đều là những người có ý thức cộng đồng cao, khi ăn rất ít nói chuyện, hơn nữa muốn nhanh chóng ăn xong vì có chuyện phải làm, thời gian còn lại đáng để chờ mong.
Thư Hoài Đạt tắm rửa xong đi ra, Úc Uyển Ương đang muốn đi vào thì nàng nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay, dáng vẻ mê người, hai mắt lộ ra một chút thần bí, nhẹ giọng nói: “Uyển Ương, tắm rửa xong, em hãy tới phòng cuối hành lang nhe, chính là chỗ mà chị chưa giới thiệu với em đó.”
Úc Uyển Ương nhớ rõ chỗ đó, lúc trước Thư Hoài Đạt đều giới thiệu với nàng tất cả mọi nơi, chỉ còn cái phòng đó không có nói qua. Nhưng lại không nghĩ là Thư Hoài Đạt vẫn nhớ đến chuyện này, nhưng chuyện hai người muốn làm, phải đi tới phòng đó sao?
“Tại sao không ở phòng của chúng ta...” Úc Uyển Ương cúi đầu ngượng ngùng, sắc mặt có chút không thích hợp.
Thư Hoài Đạt vừa nhìn thấy cô như vậy liền biết người này đang nghĩ cái gì, nàng cũng thẹn tới đỏ mặt, sau đó nhịn không được mà cong khóe môi, tới lại sát tai Úc Uyển Ương, ôn nhu lên tiếng: “Không phải tới đó làm chuyện kia, em nghe chị, tắm rửa xong thì qua đó, chị cho em xem cái này.”
Úc Uyển Ương nghi ngờ nhìn Thư Hoài Đạt mỉm cười quay người đi, nàng cảm thấy hình như Thư Hoài Dạt chuẩn bị cái gì đó, bằng không tại sao lại thần bí như vậy trong ngày sinh nhật của cô chứ.
Nghĩ như vậy, tốc độ tắm rửa của Úc Uyển Ương nhanh hơn với thường ngày một chút, mặc áo ngủ vào rồi vội vàng ra khỏi phòng tắm. Cô đứng trước cửa căn phòng đó, cửa khẽ hé ra có thể thấy được ánh sáng bên trong, vậy mà trong lúc nhất thời cô không dám đẩy cánh cửa ra.
Do cửa chỉ khép hờ nên Thư Hoài Đạt đã nghe được tiếng bước chân của Úc Uyển Ương từ trước rồi, dùng âm thanh nhỏ nhẹ mê hoặc người nghe nói: “Uyển Ương, em nhắm mắt lại.”
Thư Hoài Đạt dùng thân mình che lại quang cảnh bên trong, rồi từ từ mở cửa ra. Úc Uyển Ương nghe lời mà nhắm mắt lại, tươi cười càng sâu hơn: “Hoài Đạt, chị muốn làm cái gì?” Cô hỏi vừa xong, Thư Hoài Đạt chưa trả lời thì tay đã được nàng nắm lấy, dẫn đường đi vào trong, cô nhướng mày, cảm giác được mình đã đi vào phòng.
“Hoài Đạt?”
Úc Uyển Ương cảm giác được không có chướng ngại gì xung quanh cô, một tay cẩn thẩn duỗi thẳng xuống, không có làm hành động sờ soạng gì, một tay thì nắm chặt Thư Hoài Đạt. Thư Hoài Đạt không cho cô mở mắt, cô tự nhiên không tự làm theo ý mình, có ánh sáng xuyên qua mi mắt rót vào, nhưng cô vẫn như cũ nắm chặt áo của Thư Hoài Đạt.
Thư Hoài Đạt dẫn Úc Uyển Ương chuyển hướng một chút, nhẹ nhàng cười, đi vòng qua, từ phía sau ôm lấy cô: “Đừng khẩn trương, hiện tại có thể mở mắt rồi.”
Úc Uyển Ương chậm rãi mở mắt ra, muốn để mắt mình thích ứng với ánh sáng. Chỉ khi nhìn được thứ trước mắt, cô bất chấp mở mắt to ra, kinh ngạc nhìn bức vẽ trước mặt.
Khí tức quen thuộc, từ phía sau bao lấy cô, tay Thư Hoài Đạt ôm chặt eo của cô, cằm gác ở đầu vai. Sau khi cô mở mắt được một chút, cảm xúc hồi hộp chạy khắp người nàng, nàng bên tai cô thấp giọng nói: “Uyển Ương, sinh nhật vui vẻ.”
Mắt của Úc Uyển Ương nhìn chằm chằm bức vẽ thứ nhất, vô số đường cong được phác thảo vô cùng sống động, nữ tử mặc cổ trang rất đẹp, sắc mặt nhu hòa, tóc đen rủ xuống, cuối bức vẽ là ngày cách đây nửa năm, còn có chữ rất đẹp “Thư”.
“Hoài Đạt, đây là...” khóe mắt Úc Uyển Ương nóng lên, dòng nước ấm chảy khắp người cô. Cô quay đầu nhìn, chỉ thấy Thư Hoài Đạt đang cười nhìn cô, rất đẹp, Thư Hoài Đạt rất đẹp.
“Đây là lúc chúng ta mới bên nhau, chị đã vẽ. Chị lúc đó cũng không có ý tưởng gì, chỉ là chị Chu đã chụp hình lúc em quay phim rồi gửi cho chị, chị thấy rấp đẹp, nhất thời thấy tâm đắc nên đã vẽ lại.” Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ôn nhu vuốt ve mặt của cô.
Tươi cười Úc Uyển Ương càng đậm hơn, mắt lại hướng tới bức họa thứ hai. Vẽ bộ dáng cô ngồi ngay ngắn đọc sách, cô nghi ngờ hỏi: “Bức thứ hai là vẽ khi nào? Em nhớ là gần đây không có đọc sách trước mặt chị...” Cô cố nhớ lại những ngày qua, cũng không có ấn tượng gì.
Thư Hoài Đạt tùng một bàn tay, mỉm cười, nâng tay để Úc Uyển Ương quay đầu đối diện với mình, điểm nhẹ mũi cô: “Thì không có, nhưng chẳng lẽ chị không tưởng tượng được sao?”
Ngón tay nàng theo mũi Úc Uyển Ương trượt xuống khóe môi, thong thả vuốt ve, thấp giọng nhỏ nhẹ: “Chị nhớ thư phòng của em có rất nhiều sách, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới dáng vẻ lúc em