EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Quả nhiên là danh gia vọng tộc, tòa nhà Thư gia so với đế hào sơn trang và Quang Hoa uyển thì càng khí thế hơn nhiều.
Đây chính là kết hợp giữa đế hào sơn trang xa hoa bậc nhất và Quang Hoa uyển kiến trúc cổ điển, khí thế nghiêm trang, làm người ta chỉ cần đứng trước cổng lớn nhìn vào, đáy lòng cũng tự dưng sinh ra kính sợ.
Bốn phía Úc Uyển Ương đều có những nam nhân mặc tây trang vây quanh, dẫn cô đi về phía trước, mắt Úc Uyển Ương sắc lạnh nhìn, không hề nói một câu nào.
Khi bước vào cửa, ngoại trừ sự sợ hãi không biết từ đầu xuất hiện còn có rất nhiều suy nghĩ đối với chỗ này.
Đây là chỗ mà Thư Hoài Đạt lớn lên, bất luận hiện tại có mang tới cho cô bao nhiêu bất an nhưng nó chứ đựng tuổi thơ và quá trình trưởng thành của Thư Hoài Đạt.
Người tự xưng là trợ lý chủ tịch dẫn cô tới thư phòng, bên cạnh bàn trà có một nam nhân đang ngồi pha trà, Ông dừng tay một lát do nghe được động tĩnh, lại nhanh chóng khôi phục lại động tác.
"Chủ tịch, Úc tiểu thư tới rồi." Trợ lý cung kính lên tiếng.
Khuôn mặt Thư Hòa Thái trầm ổn, cũng chưa từng ngẩng đẩu nhìn tới dù là một cái liếc mắt, chỉ đạm thanh nói: "Ân, xong việc rồi thì đi đi."
Trong suốt quảng đường tới đây, Úc Uyển Ương luôn tưởng tượng cảnh cô gặp mặt Thư Hòa Thái, chỉ là không nghĩ tới tình cảnh bây giờ lại hòa bình hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
Ông pha hai chén trà, sau đó mỉm cười ngẩng đầu nhìn cô, đưa tay chỉ tới vị trí đối diện: "Tới, lại đây ngồi, trò chuyện với lão già này một chút."
Ông tươi cười tuy rằng dễ dàng làm người ta dỡ xuống sự phòng bị, nhưng vừa mới nửa cưỡng chế dẫn Úc Uyển Ương tới chỗ này, nếu không cô sẽ cho rằng hắn thật sự hòa ái như vậy. Thư Hoài Đạt tuổi còn trẻ đã làm cho người khác không thể nhận được nàng đang vui hay buồn, đây lại là người sinh và dưỡng dục nàng, thì chắc chắn sẽ không kém hơn nàng rồi.
Nếu không thể phản kháng, chỉ có thể tùy hoàn cảnh mà xử sự. Úc Uyển Ương bước tới vị trí đối diện bàn trà, ngồi xuống, sắc mặt vẫn như vậy không có bất cứ thay đổi gì, làm Thư Hòa Thái có một chút tán thưởng.
"Tiểu cô nương, không ngại lão già này gọi tên con chứ?" Thư Hòa Thái đem ly trà đưa tới trước mặt Úc Uyển Ương, tuy là câu hỏi, nhưng rõ ràng không cho cô từ chối.
Bất quá Úc Uyển Ương cũng không thèm để ý chuyện nhỏ này, cũng nhếch môi cười cười, lễ phép đưa tay tới nhận chén trà nói: "Ngài khách khí rồi, trưởng bối gọi thẳng tên vãn bối, là chuyện đương nhiên có thể."
Thư Hòa Thái gật gật đầu, cúi đầu nhấp một miếng trà, giương mắt hỏi: "Uyển Ương, nghe nói bộ phim con là diễn viên chính vừa đóng máy, đang ở giai đoạn chế tái hậu kì, khoảng cách truyền bá cũng không còn xa, đối lần bộ phim này có cảm tưởng gì không?"
Mày Úc Uyển Ương có chút chau lại, trong lúc nhất thời không hiểu rõ dụng ý Thư Hòa Thái, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nhất định không chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm. Nghĩ tới đây, cô khẽ cười một tiếng, đáp: "Tin tức lan truyền chắc Ngài nghe cũng không ít rồi, con cũng không nói nhiều làm gì. Mỗi một nhân vật đều có tình cảm riêng, khi hóa thân vào, nhất định phải hiểu rõ tình cảm trong đó. Chỉ có thể tận khả năng để suy đoán mình có hợp với nhân vật này hay không, sau đó có thể đón nhận mình chính là nhân vật đó hay không?"
Nói xong thì thấy Thư Hòa Thái vậy mà gật đầu khen gợi cô, lại chỉ tay ý nói cô hãy uống trà.
Mặc dù Úc Uyển Ương cũng không rõ ý của Ông, nhưng cũng có chút hoài nghi trong trà có Huyền Cơ gì đó, liền cúi đầu hớp ngụm trà.
Một cảm giác đắng chát làm lưỡi cô cũng tê luôn, khi nuốt xuống cổ họng thì lại có cảm giác ngọt thơm nhè nhẹ, thậm chí dần dần che lấp vị đắng khi nãy, khoang miệng tràn đầy vị ngọt. Thư Hòa Thái lên tiếng: "Cảm thấy rất đắng, rất khổ sở khi uống sao?"
Úc Uyển Ương đặt ly trà xuống, nhìn nó một lát mới mở miệng: "Vừa mới bắt đầu thật là rất đắng, phải rất cố gắng nuốt xuống, nhưng khi hoàn toàn nuốt xuống thì lại có cảm giác ngọt ngào..." Cô dừng lại một chút, mày không tự giác mà nhăn lại, suy nghĩ rồi nói tiếp: "Vị ngọt hoàn toàn thay thế vị đắng trước đó, sẽ cảm thấy cay đắng trước đó không tính là cái gì."
Úc Uyển Ương nói xong, nhịn không được cúi đầu nhìn ly trà, nước trà thanh thấu trong vắt, ai ngờ lại có thể làm cho người khác phải suy nghĩ sâu xa.
"Nói rất hay." Thư Hòa Thái liên tục gật đầu, tán thưởng trong mắt càng nồng đậm hơn, chỉ là đồng thời cũng có sự thâm trầm, làm Úc Uyển Ương vẫn như vậy không dám thả lỏng.
Thư Hòa Thái tựa hồ nghĩ tới cái gì, ngón tay cái và ngón trỏ thong thả vuốt ve ly trà, tươi cười hiền lành: "Từ nhỏ Hoài Đạt đã rất hiểu chuyện, rất thông minh, hầu như là không khóc nháo, cũng không làm cho ba mẹ có phiền phức gì. Có đôi khi Ta hy vọng nàng có thể giống với những đứa trẻ khác, tâm tư đơn giản một chút, hoạt bát một chút, nhưng tính tình của nàng càng ngày càng trầm lặng hơn so với tuổi của nàng, Ta cùng với mẹ của nàng luôn luôn đối với nàng rất yên tâm."
Úc Uyển Ương nghe, trước mặt hình như xuất hiện hình ảnh Thư Hoài Đạt lúc còn nhỏ, tuổi trẻ mà thành thục, cùng với bộ dáng hiện tại đè lên nhau, làm khóe môi cô tự giác giương lên.
Thư Hòa Thái dừng một chút, tiếp tục nói: "Sau khi Hoài Đạt kết hôn, vẫn là bộ dáng đó, lúc nào cũng đem công việc đặt lên vị trí đầu tiên, tuy rằng cùng với con trai của Chung gia ở chung một chỗ, cũng không hề giận hờn, không hề tức giận. Ta vốn tưởng đây chính là chứng minh của tình cảm ổn định, cũng tưởng nàng sẽ qua một đời như vậy, vì hai lão già chúng ta mà sinh một đứa cháu ngoại, bình thản trải qua cả đời như vậy."
Úc Uyển Ương giật mình khi nghe tới chỗ đó, hơi hơi cúi đầu cắn cắn môi mình, Thư Hòa Thái cũng chú ý tới điểm này.
Sinh hoạt của Thư Hoài Đạt vốn bình thản như vậy, cho dù có ly hôn với Chung Dật Minh, nàng cũng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì.
"Nhưng thì ra, Ta đã hiểu làm bộ dáng vui vẻ của nàng..." Thư Hòa Thái cười khổ làm Úc Uyển Ương nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt của Ông vốn yên ổn thì bây giờ lại toát ra vài phần đau thương.
Úc Uyển Ương lẳng lặng mà nghe, vốn là cầm ly trà lại đặt xuống bàn lần nữa, rồi thu hồi tay đặt trước người.
Thư Hòa Thái thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Ta lần đầu tiên biết con gái của mình sẽ năm lần bảy lượt giúp một người thoát khỏi khó khăn như vậy. Cũng là lần đầu tiên biết, con gái của Ta lại vì một người mà có thể cười vui vẻ như vậy. Mà cũng là lần đầu tiên biết, nàng sẽ vì một người mà thay đổi nhiều như vậy..."
Ánh mắt của Ông nhìn Úc Uyển Ương không còn hảo cảm như vừa rồi nữa, mà rất là yên tĩnh, loại yên tĩnh này chính là báo hiệu giông bão sắp tới.
Tâm tư của Úc Uyển Ương như treo một tản đá lớn, làm cô vô cùng khó chịu, hầu như là không thở nổi, không vì cái gì khác, chỉ là có thể vì Thư Hoài Đạt mà thỏa hiệp tất cả.
Thư Hòa Thái cười cười, đem tài liệu bên cạnh đưa cho Úc Uyển Ương: "Uyển Ương, coi cái này đi."
Tay Úc Uyển Ương run rẩy, mở túi tài liệu ra. Nội dung của tài liệu sẽ có thể làm cho một nghệ sĩ trong giới giải trí vĩnh viễn không bao giờ ngẩng đầu lên được, mà tài liệu này tất cả đều có tên của cô trong đó.
"Không, chuyện này không phải là con làm, chuyện này một chút cũng không liên quan tới con!" Úc Uyển Ương kích động lên, sắc mặt nghiêm túc, nhưng trước mặt Thư Hòa Thái khí thế của cô vẫn thua kém rất nhiều.
"Ta nói con làm, thì chính là con làm." Đáy mắt Thư Hòa Thái xuất hiện sự sắc bén,