EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Bầu trời u ám bao phủ cả thành thị, đôi lúc có cả tiếng sấm nặng nề vang lên, chỉ sợ không lâu sẽ có một trận mưa tầm tã.
Mùa đông sắp tới, không khí đã mang hơi hướng của mùa đông. Úc Uyển Ương ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn mây đen ở xa xa, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt còn chưa khô.
Yuuko đang lái xe, nhìn qua gương, nhẹ giọng nói: "Chị, thực xin lỗi..."
Hắn biết Úc Uyển Ương nhất định sẽ tới tìm hắn, bây giờ Úc Bác Viễn với Thư Hòa Thái liên thủ, Úc Uyển Ương làm sao có thể đấu lại hai người này chứ.
"Bây giờ nói như vậy thì có nghĩa gì chứ?" Úc Uyển Ương thu hồi tầm nhìn, khẽ cười, sắc mặt bình thản: "Tôi chỉ muốn biết, người ba này đến cùng đã làm cái gì ở sau lưng tôi. Bất quá cho dù Ông ta làm cái gì, đã làm bao nhiêu, Ông ấy đã thành công rồi."
Bắt tay với Thư Hòa Thái, để Yuuko dùng lý do đã biết chuyện của cô với Thư Hoài Đạt hẹn ra gặp mặt, để cô biết Úc gia có thể trở thành hậu thuẫn cho cô, Thư Hòa Thái thì chắn ở phía trước, cô không thể không trở về.
Cho dù mọi chuyện này đều là được sắp xếp trước, nhưng những gì Thư Hòa Thái nói đều đúng hết. Nếu cô có năng lực đầy đủ, thì làm sao có thể bị vu khống? Nếu cô có thể cùng với Thư Hoài Đạt cùng nhau sóng vai, thì làm sao có thể trở thành uy hiếp của Thư Hoài Đạt được chứ?
Yuuko thở dài, vừa lái xe vừa nói với cô: "Chuyện của chị với Thư tiểu thư là ba điều tra được, sau đó liên lạc với Thư đổng, hai người đã ngầm thỏa thuận gì đó, em cũng không biết. Chỉ nghe ba nói, Thư đổng đồng ý phối hợp với ba."
Úc Uyển Ương nhắm hai mắt lại, do khóc nhiều nên hai mắt cô đau xót vô cùng, khuôn mặt bi thương của Thư Hoài Đạt vẫn tồn tại trong đầu cô. Cô chỉ có thể nhẫn nhịn, áp chế bản thân không được suy nghĩ tới nữa.
Ít nhất, bây giờ không thể nghĩ được.
Sau khi nhắm mắt một lúc lâu, Úc Uyển Ương nhẹ giọng nói: "Tôi biết rồi, cám ơn."
Xe ước chừng chạy năm sáu tiếng mới tới Lâm thị, mà Úc Bác Viễn đang ở Cẩm Tú trang viên. Từ mười mấy năm trước đón mẹ con Yuuko trở về thì không lâu đã đem tổng bộ công ty chuyển đi, hơn nữa cũng ở lại Lâm thị, nhưng nhà cũng không có bán đi, Yuuko lúc còn học đại học vẫn ở đó, cho tới bây giờ vẫn thường xuyên lui tới hai nơi.
Cẩm Tú trang viên kiến trúc theo quy củ, không quá mức xa hoa, nhưng nhìn kỹ tất cả mọi thứ xung quanh đều chứng tỏ chủ của nó rất giàu có và quy nghiêm, không thể khinh thường được.
Khóe môi Úc Uyển Ương cười trào phúng, cô còn không biết, gia đình mình lại có bối cảnh như vậy.
Yuuko thay cô đem hành lý xuống xe, dẫn cô đi tới phía trước, vì đánh vỡ không khí nặng nề, hắn vừa đi vừa nói: "Sau khi bắt đầu học đại học em rất ít trở về đây, trên cơ bản một năm cũng phải trở về mấy lần, mẹ em vẫn ở chỗ này chăm sóc cho ba, thỉnh thoảng cũng tới chỗ em mấy bữa."
Hắn dừng lại một chút, bộ dáng có vài phần thỉnh cầu, thành khẩn lên tiếng: "Chị, chị có thể đối với mẹ em tốt một chút được không? Mẹ em lúc đầu hoàn toàn không biết ba là người đã có vợ, ngày chị với dì dọn đi, mẹ em đã cãi với ba một trận, cho tới bây giờ, cũng không kết hôn với ba, nếu không phải vì em, có lẽ mẹ sẽ không ở chỗ này rồi..."
Úc Uyển Ương quay đầu nhìn, mày hắn nhíu chặt, có thể thấy cảm xúc của hắn không tốt. Hắn đối với cô hoàn toàn không có sự phòng bị, làm cô hoàn toàn không có khả năng đem thái độ phải đối với Úc Bác Viễn mà đối với đứa em này được.
Cuối cùng, cô gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
Gương mặt nặng nề của Yuuko nghe Úc Uyển Ương đồng ý liền thay đổi thành sáng lạn, cao hứng nói: "Cám ơn chị."
Khóe môi Úc Uyển Ương cũng giương lên, tuy ý cười không có bao nhiêu. Cô nhớ tới, trong nhà đã có con trai, làm gì cần phải trăm phương nghìn kế đem đứa con gái lưu lại bên ngoài trở về chứ, dựa theo hành động năm đó của Úc Bác Viễn, thà bỏ hai mẹ con cô cũng phải đón mẹ con Yuuko trở về, thì việc làm của Ông bây giờ không thể nào vì tình cảm được.
Úc Uyển Ương đột nhiên lên tiếng hỏi: "Cậu không học quản lý tài chính sao?"
Yuuko sửng sốt một chút, dừng bước quay đầu, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Úc Uyển Ương, trầm giọng nói: "Dạ, em học mỹ thuật chuyên nghiệp, đối với tri thức thương nghiệp không quan tâm, ba vẫn luôn không hài lòng."
Khó trách, Úc Uyển Ương cười cười, tiếp tục đi về phía trước, sau khi nghe Yuuko học mỹ thuật, đáy mắt của cô nổi lên ánh sáng nhu hòa.
Thư Hoài Đạt cũng thích hội họa.
Trước cửa đã có một phụ nhân đứng chờ, Bà bảo dưỡng rất tốt, trên mặt biểu hiện rõ ràng sự chờ mong và bất an.
"Mẹ!" Yuuko lên tiếng gọi, bước nhanh vài bước, đưa vali trong tay cho người làm, nhìn Úc Uyển Ương ở sau mình, giới thiệu: "Chị, đây là mẹ em."
Không đợi hắn nói thêm, Hứa Hồng thân thiết kéo tay Úc Uyển Ương, thân cận nhưng lại không vượt qua lễ nghĩa: "Con là Uyển Ương? Đến, vào nhà đi."
Úc Uyển Ương chỉ gật gật đầu, không nói gì, cũng áp chế ý nghĩ muốn rút tay về. Có lẽ cô nên nhìn thẳng vào một sự thật, cô và mẹ mình phải rời khỏi nhà mình là bởi vì mẹ con Yuuko nhưng người lừa dối tất cả, lại là ba của cô.
Đi vào phòng khách, Hứa Hồng phân phó người làm: "Các người đem hành lý của tiểu thư lên phòng đã chuẩn bị, rồi sắp xếp cho tốt."
Úc Uyển Ương nghe vậy liền nhíu mày, thản nhiên nói: "Đem để trong phòng là được, không cần sắp xếp, để tự tôi làm." Cô không thích người khác vì mình mà phục vụ, càng không muốn người khác đụng vào đồ trong vali.
"Làm theo lời tiểu thư đi." Hứa Hồng tuy là không rõ, nhưng vẫn theo ý Úc Uyển Ương mà làm.
Nhóm người làm đi lên lầu, Úc Uyển Ương nói: "Ông ta đâu? Tôi có chuyện muốn nói với Ông ta."
"Ông ta" trong lời nói của cô đương nhiên là Úc Bác Viễn rồi, trong lòng Hứa Hồng và Yuuko đều biết rõ, biết cô không phải tự nguyện về nhà, cũng biết lý do cô phải ép buộc bản thân trở về đây.
Yuuko muốn nói lại thôi, Hứa Hồng