EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Trong hai năm qua, Úc Uyển Ương chưa bao giờ về lại nơi mà cô đã sinh hoạt hai mươi sáu năm.
Cho dù mỗi ngày mỗi đêm cô đều nhớ về nơi đó, không biết bao nhiêu lần cô tới nhớ ngày cô rời đi, chưa bao giờ khóc qua vậy mà hôm đó mặt của Thư Hoài Đạt lại đầy nước mắt. Mỗi khi nhớ tới, lòng Úc Uyển Ương vẫn đau đớn như ban đầu, nhưng cô chưa bao giờ tùy hứng trở về dù chỉ một lần.
Mỗi một lần nhẫn nại là một lần nữa bị dao cắt, cô không thể phản kháng, chỉ có thể kiến trì đi hết đoạn đường này. Chật vật trở về, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Yuuko cảm giác được do dự của Úc Uyển Ương, liền chở cô thẳng tới tiểu khu của Tống Lan Anh, trước khi cô xuống xe, còn cẩn thận dặn dò nói: "Chị, em đã cho người đem hành lý của chị tới công ty rồi, chị hãy sắp xếp rồi cho người mang về nhà."
Úc Uyển Ương nhìn kiến trúc quen thuộc ngoài cửa sổ, sự nhớ nhung lộ rõ trên mặt, chỉ khẽ gật đầu: "Được, vất vả cho em rồi."
Cảm xúc nhanh chóng được thu lại. Nhìn đáy mắt và vẻ mặt của Úc Uyển Ương, không ai biết cô suy nghĩ cái gì, tay trái thì cầm di động, tay phải thì gõ nhẹ theo nhịp xuống đầu gối mình. Hiện tại cô không muốn để lộ cảm xúc ra ngoài, trong quá trình làm việc, cho dù là do dự là mệt mỏi, cô vẫn có thể che dấu được tất cả, không ai có thể dò thám được cảm xúc của cô.
Bỗng nhiên, mi mắt của Úc Uyển Ương giật nhè nhẹ, môi cũng dùng lực mân lên.
Cô thấy Tống Lan Anh đi vào tiểu khu, tay cầm túi trái cây, trên đường có chào hỏi với vài người hàng xóm, sau đó tiếp tục đi vào. Úc Uyển Ương cũng không ngồi trong xe nữa, mở cửa bước nhanh đuổi theo Tống Lan Anh.
Đây là nơi, Tống Lan Anh sống mười mấy năm rồi, quá quen thuộc với phương hướng, ra thang máy rồi đi quẹo tới hướng nhà mình. Vừa đang tìm chìa khóa vừa suy nghĩ, tối nay có nên gọi Lê Nhu Mẫn và Thư Hoài Đạt tới ăn cơm không? Hai ngày trước để Thư Hoài Đạt đem bánh ngọt về, Lê Nhu Mẫn còn đặc biệt gọi điện cho Bà, khen bánh rất ngon, hai người còn nói chuyện một lúc lâu.
Bà đang chìm đắm vào suy nghĩ của chính mình, không chú ý tới từ thang máy có một người đi ra, lúc Bà vừa tra chìa khóa vào định mở cửa, giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền tới: "Mẹ…"
Trong nháy mắt, Tống Lan Anh thấy mình giống như bị thiên lôi đánh trúng, cương tại chỗ, thật lâu, Bà mới xoay người lại. Úc Uyển Ương tiến lên vài bước, đôi mắt cô sâu như vực thẳm, khóe môi mơ hồ mỉm cười, nhưng cả người thì tiều tụy rất nhiều, có lẽ đã trải qua những ngày vô cùng khó khăn, nhưng nụ cười vẫn ấm như ngày xưa.
"Uyển Ương!" Mọi thứ trong tay Tống Lan Anh đều rớt xuống hết, muốn đi tới ôm cô.
"Mẹ, đừng nóng vội, con ở đây." Úc Uyển Ương vừa nói vừa cúi xuống nhặt mấy túi đồ, vừa ngẩng đầu lên thì Tống Lan Anh đã ôm lấy cô, hương vị trên người Tống Lan Anh làm cô nhớ rất nhiều chuyện trong quá khứ, mắt cũng lập tức đỏ lên.
Tống Lan Anh gắt gao ôm con gái mình, nhớ tới ngoài cửa không tiện để nói chuyện, lại buông tay ra, quay đầu mở cửa, một tay còn lại vẫn nắm Úc Uyển Ương, ách thanh nói: "Mau vào trong nhà, đi vào…"
Hai năm chưa từng trở về, cách bài trí vẫn như vậy. Úc Uyển Ương mỉm cười tùy ý để Tống Lan Anh nhìn cô từ đầu tới chân, lẳng lặng đứng im, tùy ý Bà vuốt ve thân thể khuôn mặt trầm ổn của cô.
Tống Lan Anh kéo Úc Uyển Ương tới sô pha ngồi, tay vẫn nắm chặt tay cô, trên mặt vừa cao hứng vừa trách cứ: "Đứa nhỏ này, lúc đi không hề nói với mẹ một tiếng, trở về cũng không nói tiếng nào, con muốn ép mẹ tới chừng nào mới vừa lòng quay về đây?"
Mâu trung của Bà vẫn từ ái, bây giờ lại thêm cả kinh hỉ, nhợt nhạt vài phần trách cứ bởi vì Úc Uyển Ương mỉm cười mà mất sạch, chỉ còn lại kích động đến hai tay run rẩy, lên tiếng: "Uyển Ương, ở bên ngoài lâu như vậy, có chăm sóc bản thân tốt không? Bọn họ đối với con có tốt không? Mẹ gọi điện cho con, con cũng không nghe? Không có về, thì tốt xấu gì cũng phải cho mẹ nghe giọng nói của con chứ, để mẹ biết con có khỏe không chứ…"
Lúc Tống Lan Anh rời khỏi Úc gia cũng không có kích động như vậy, bởi vì trong quá trình sinh hoạt, Úc Bác Viễn đã có nhiều dấu hiệu ngoại tình rồi, Bà đã sớm mất hy vọng với Ông rồi. Nhưng Úc Uyển Ương lại bất đồng, đây là con gái đã cùng Bà sống nương tựa lẫn nhau suốt mười mấy năm, lúc Bà sinh bệnh thì chỉ có con gái ở bên cạnh chăm sóc.
Mi nhãn Úc Uyển Ương nhu hòa, một tay cũng đặt lên hai tay Tống Lan Anh, trấn an nói: "Mẹ, con rất tốt, mẹ đừng lo, con không phải vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt mẹ sao?" Dứt lời cô thấp giọng nở nụ cười, trong lời nói ẩn dấu một chút thất lạc, còn nói: "Hơn nữa con không dám nghe điện thoại? Con sợ nếu con nghe điện thoại, sẽ bỏ xuống tất cả mọi thứ, không quan tâm chuyện gì mà chạy về. Mẹ, chỉ cần con nhận thua một lần, sẽ triệt để thua hoàn toàn."
Bộ dáng yếu ớt rốt cuộc cũng thể hiện ra ngoài, hoàn toàn bất đồng với sự trầm ổn lúc nãy, hiện tại trước mặt mẹ mình mới dám thể hiện, chứng tỏ thời gian qua, cô đã khổ sở rất nhiều.
Tống Lan Anh cũng vô số lần suy nghĩ, muốn đổi một số khác để gọi cho Úc Uyển Ương, thậm chí đi về đó để tìm con gái mình, nhưng cuối cùng cũng không làm vậy.
Nếu thực sự làm như vậy, thì sự nhớ nhung và lo lắng này sẽ được thỏa mãn, nhưng Thư gia sẽ cho là Úc Uyển Ương chỉ biết dựa dẫm vào Thư Hoài Đạt để sinh tồn mà thôi.
Sau khi Úc Uyển Ương bỏ đi, Bà và Thư Hoài Đạt đã cùng nhau thảo luận. Hai người không phải là không muốn làm gì, mà không thể làm mà thôi.
Tống Lan Anh im lặng gật đầu, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nói từ đâu, chỉ đau lòng mà sờ sờ đầu Úc Uyển Ương, xa xăm nói: "Trở về là được rồi, trở về là được rồi, sau này không được như vậy nữa, còn như vậy mẹ sẽ không tha cho con…" Ánh mắt của Bà trầm xuống, trong lời nói mang theo sự uy nghiêm.
"Dạ, con đồng ý với mẹ." Úc Uyển Ương cười tủm tỉm, đem tay Tống Lan Anh đang sờ đầu mình xuống, lúc này mới thu lại tươi cười, cẩn thận lên tiếng: "Mẹ, dì Hứa và Ông ta đều muốn nói với mẹ lời xin lỗi. Dì Hứa tâm địa không xấu, dì với Yuuko đối với con rất tốt, dì cũng không đồng ý kết hôn với Ông ta."
Tống Lan Anh sửng sốt, nhìn vẻ mặt lo lắng của Úc Uyển Ương, trong lòng khổ sở, Bà đè nén chua xót trong mũi xuống, khẽ cười: "Chuyện đó với mẹ không có quan hệ gì, mẹ không muốn biết. Chỉ cần con không có chuyện gì, mẹ không cần bất cứ thứ gì hết."
Nói xong, Bà cũng không khống chế được mà nức nở, Úc Uyển Ương đưa tay ôm Bà, vô cùng áy náy: "Mẹ, thực xin lỗi, làm mẹ lo lắng rồi."
Nhiều năm qua, cuộc sống của Tống Lan Anh yên ổn như vậy cũng không phải tự nhiên, là do bản lĩnh của Bà, cảm xúc quá khích nhất thời được Bà nhanh chóng điều