Đêm đã gần khuya, căn phòng trêи bình nguyên vẫn còn đang sáng đèn
Marian vẫn đang bận này bận nọ, cậu chủ đáng kính đã đi công tác ở ngoài một tuần, mỗi tháng đều đúng hẹn nhận được tiền lương, tiền lương nhận được không thua gì bất kỳ giai cấp lao động nào ở Johannesburg. Điều này khiến cho Marian cảm thấy bồn chồn, cho nên dù thế nào thì cậu chủ ngủ yên ổn thì Marian mới được về phòng
Đương nhiên, chị họ của cậu chủ cũng không thể chậm trễ, mới nửa tiếng trôi qua, Marian đã trách móc bản thân ba lần về những ngu ngốc phạm phải trước đây.
"Lúc trước tôi đối với cô chủ(*) thật quá thiếu tôn trọng". Marian liên tục nói, liên tục đi theo phía sau cô nói sau này cô chủ có yêu cầu gì có thể trực tiếp tìm Marian
(*) Ở đây Marian dùng kính ngữ là 您 nên tôi để là cô chủ luôn
Tay Qua Việt Tú làm một dấu "OK"
"Mái tóc cô chủ vẫn xinh đẹp như vậy". Khen ngợi từ đáy lòng.
Đau đầu, Marian cũng theo cô đến bên ngoài phòng
Qua Việt Tú đứng bên ngoài phòng, vừa lúc Tống Du Liệt cũng bước ra khỏi phòng, Marian lập tức chân như bay đến: cậu chủ, cậu cần gì ạ?
Tống Du Liệt nói một câu muốn uống nước, Marian vui vẻ đến nhà bếp.
Cuối cùng ---------
Cũng yên tĩnh lại rồi.
Lúc này Qua Việt Tú cũng không vội mở cửa phòng, lưng dựa vào khung cửa phòng, nhìn anh
Lúc đầu, hai người nhìn nhau, cũng không biết tại sao đã đến gần, đứng gần sát nhau, là anh đến gần cô trước, khóe mắt cong cong, khóe miệng cũng cong cong
Tiếng thở dài kia giống như gió đêm thổi qua, lưu luyến bên tai cô.
Anh vừa hỏi cô mới đi đâu
"Đi xem vườn hoa"
"Sao lại đi xem vườn hoa?". Ôn nhu hỏi
"Không biết"
Đây là lời nói thật, Qua Việt Tú cũng không biết tại sao, vừa mở cửa sau nhà bếp là nhìn thấy hoa viên, giống như căn phòng cũ có một cái gác mái cũ, trở lại căn phòng cũ, muốn mở gác mái ra xem một chút
"Còn gì nữa không?"
"Nhìn nhà bếp, phòng ăn cũng đi xem". Trán tựa lên lồng ngực của anh "Khi em nhìn những nơi đó, trong lòng thật sự rất vui vẻ"
"Qua Việt Tú"
"Ừm"
"Muốn nghe Tống Du Liệt khen Qua Việt Tú là một cô gái đáng yêu ư?"
"Muốn". Thành thật trả lời
Chỉ là đợi một lát rồi mà vẫn chưa nghe được anh nói câu "Qua Việt Tú là một cô gái đáng yêu"
Xấu hổ giục anh nói nhanh lên, em buồn ngủ
"Lúc nãy đã nói rồi đó"
"Khi nào?"
"Nói rồi, trước khi em trả lời "muốn" đó"
Cô Đá anh một cái, đồ keo kiệt
Tiếng bước chân vang lên, Tống Du Liệt mở cửa phòng ra, hai người chen nhau ở góc kẹt cửa, khi Marian hỏi "Thưa cậu chủ, nước của cậu đã đun xong rồi, muốn tôi đem đến phòng cậu không?" Tống Du Liệt đang hôn cô, mà cô dựa lưng vào cửa liều mạng nhón chân, môi lưỡi quấn quýt, đôi môi ngậm lấy anh, liều mạng dùng hết hô hấp của phổi, lúc thì ôn nhu lúc thì khát cầu. Lúc vừa mới buông ra, tay anh mạnh mẽ giữ cái ót của cô, cứ như vậy nên phần cổ của cô chỉ có thể ngẩng cao đến hết mức có thể, như vậy khiến anh càng dễ dàng xâm nhập chiếm đoạt hơn, rất nhiều lần đầu lưỡi đã đến cổ họng của cô, lại rút ra, tiếng "Ah" vẫn chưa tròn tiếng đã bị anh mạnh mẽ chặn lại, biến thành tiếng "ưm", giọng bị đánh vỡ thành những mảnh nhỏ
Ngoài cửa ---------
"Cậu chủ, cậu đang ở trong phòng ư?"
Cơ thể bị hôn mềm thành một vũng nước dán trêи người anh, gương mặt anh kề sát thái dương của cô, từng tiếng thở dốc thổi tung mấy sợi tóc ở thái dương của cô
Không thấy tiếng trả lời, Marian lẩm bẩm đi xuống cầu thang
Cô ghé vào lồng ngực anh khe khẽ mỉm cười
"Anh về phòng đây". Anh nói với cô
Gật đầu, lại nghĩ đến gì đó, giữ chặt anh lại
"Sao vậy?" lông mi anh dưới ánh đèn tạo thành một cái bóng nhàn nhạt, hơi run rẩy, giống như cánh bước, trong màn đêm, có lực hấp dẫn trí mạng
Giữ chặt anh, không nói lời nào
Anh vuốt má cô, khàn giọng nói ngủ ngon
Vẫn không buông tay anh ra
Nửa ngày mới lắp bắp nói ra, tối nay anh không cần em à?
Anh cứ gọi tên cô mãi, ôn nhu hôn lên môi cô, trằn trọc tỉ mỉ hôn khóe miệng cô "Tối nay em phải nghỉ ngơi cho tốt"
Gật đầu, đúng là cô phải nghỉ ngơi thật tốt, từ khi rời khỏi nơi này cô hình như chưa từng nghỉ ngơi thật tốt, đêm nay có lẽ cô sẽ có một giấc ngủ ngon
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lưu luyến đóng cửa lại.
Trước khi ngủ, Qua Việt Tú kiểm tra đồ vật trong phòng một lượt, mỗi một đồ vật trong phòng đều giống như trước khi cô rời đi, đồng hồ báo thức hình con heo màu hồng nhạt vẫn còn ở đó, chỉ là mặt nó đang hướng về phía cửa phòng
Chỉnh lại mặt con heo hướng về phía trước
Dùng tư thế diều hâu bắt gà nhảy lên nệm, thật là mềm mại
Nhắm mắt lại.
Về nhà.
Đầu vừa chạm vào gối, Qua Việt Tú liền giống như rơi vào hôn mê.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Trong mơ màng, nệm lún xuống một xíu, hơi thở quen thuộc vây xung quanh cô, có một lực nhẹ ôn nhu chạm vào tóc cô, kéo mí mắt, một nguồn ánh sáng từ ban công xuyên vào, gió nhẹ nhàng thổi tung một góc bức rèm, bay lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi lại bay lên, cứ lặp lại như vậy. Cái tay kia đã sờ đến thắt lưng váy ngủ của cô, thắt lưng của váy ngủ thắt hình con bướm, kéo một cái là xong
"Anh đi vào từ ban công hả?" Cô hỏi
"Ừm"
"Không sợ ngã xuống ư?". Muốn cười nhưng lại quá buồn ngủ
Rất nhanh, cơn buồn ngủ bị sự nhiệt tình của anh đánh cho tan thành mây khói, khi ánh sáng chiếu từ kẹt cửa ban công dần chuyển thành màu sữa bò, anh nói câu "Qua Việt Tú bây giờ em giống như con tôm tích bị nấu chín". Tôm tích? Đó là con vật luôn giương nanh múa vuốt
"Em không phải". Đá anh một cái, bạn xem kìa, bây giờ cô nhấc chân cũng không nổi, nào có sức lực giương nanh múa vuốt
"Sao lại không phải, bây giờ Qua Việt Tú và tôm tích nấu chín đều có màu hồng nhạt". Tên này đã chiếm tiện nghi rồi mà còn khoe mẽ.
Anh nhẹ nhàng cắn cái ấn ký nhỏ màu hồng ở vành tai của cô "Đống Đống", "Ừm", "Đống Đống", "Ừm".
Tiếng gọi qua lại mang theo một mùi mồ hôi nồng đậm, cuộn trong lòng ngực anh, chậm rãi mở mắt ra
Khi mắt sắp mở ra, lại nhìn ban công một cái, bức rèm vẫn lúc bay lúc hạ xuống như thế
Lại giương mắt lên, liền chạm vào anh
Từ góc độ này, cô chỉ có thể nhìn thấy hàm dưới của anh
Trong lòng rục rịch, duỗi tay chạm vào hàm dưới của anh
Có hơi ngứa
Cậu bé đến từ đảo Greenland, cuối cùng cũng biến thành một chàng trai trưởng thành
Chàng trai trưởng thành này rốt cuộc đã lớn đến mức nào?
Ừm....để cô nghĩ xem, đã lớn đến mức có thể chơi xấu rồi, hơn nữa chơi xấu hết "cái này" đến "cái khác", không chỉ như vậy, đã lớn đến mức....đến mức có thể làm siêu nhân của Qua Việt Tú, Spider Man của Qua Việt Tú, lớn đến mức có