Hôm nay là chủ nhật. Lúc hoàng hôn, Karona nhận được một cuộc điện thoại phải ra ngoài, còn lại Khiết Khiết ở bên cạnh cô.
Karona không ở đây, Khiết Khiết thì rất dễ đối phó, cô lén lấy điện thoại của Khiết Khiết giả vờ đi ngủ, khi Khiết Khiết đi tìm điện thoại, cô sẽ dùng điện thoại của Khiết Khiết nhắn tin cho Tống Du Liệt
Thời gian có hạn, tin nhắn gửi cho Tống Du Liệt cũng rất ngắn: Tôi muốn gặp cậu.
Nhắn tin xong, trong lòng thúc giục, nhanh hồi âm đi, Tống Du Liệt cậu nhanh trả lời đi
May mắn là Tống Du Liệt không để cô đợi lâu
Chưa đến 1p, Tống Du Liệt đã hồi âm, chọn địa điểm gặp mặt.
Xem ra quả mâm xôi ngọt ngào của cô cũng nhớ cô
Quả mâm xôi ngọt ngào của cô, cách gọi này khiến trong lòng Qua Việt Tú chua xót, hình như rất lâu rồi cô chưa gọi cậu như vậy.
Lúc này cô cực kỳ nhớ cậu, gần đây không biết tại sao, trong lòng cô luôn rất hoảng loạn
Sau khi xác nhận địa điểm gặp nhau, Qua Việt Tú xóa tin nhắn giữa cô và Tống Du Liệt, để điện thoại của Khiết Khiết lại chỗ cũ, sau đó đội tóc giả cho gấu bông, để gấu bông thay cô ngủ.
Thời gian không nhiều, cô cũng lười thay quần áo, mang giày xong, đi về phía cửa ban công, đi mấy bước lại lội trở về, gần đây Qua Việt Tú không dám soi gương.
Đứng trước gương, đúng như cô nghĩ, người trong gương nhợt nhạt như quỷ
Qua Việt Tú tìm một thỏi son.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Đi dọc theo con đường đến chỗ hẹn với Tống Du Liệt
Hậu tri hậu giác, Qua Việt Tú mới nhớ ra chỗ mà Tống Du Liệt chỉ là bể bơi có người chết chìm, mấy tháng trước, cô gái tên Nikita đã chết ở trong hồ bơi này.
Cô đã gặp Nikita, người Colombia, đã tham gia cuộc thi sắc đẹp và rất nổi tiếng ở quê nhà, cô ta cho rằng vẻ đẹp của mình có thể phát triển bản thân ở Hollywood. Ai ngờ...
Không nghĩ nữa, bây giờ nghĩ mấy thứ đó đối với cô không tốt chút nào.
Bước chân tăng tốc đi về phía hồ bơi.
Đi qua vườn hoa là sẽ đến hồ bơi.
Khoảng thời gian giao thoa giữa hoàng hôn và bóng đêm, những cành cây của thực vật nhiệt đới Nam Mỹ vươn mình trong không trung, trong sắc trời nhập nhoạng sáng tối giương nanh vuốt, giống như quái vật với những chiếc xúc tu lớn.
Cô rùng mình một cái
Hồ bơi này được xem là hồ bơi lớn nhất ở Beverly Hills, Qua Hồng Huyên đã tiêu rất nhiều tiền để mua mấy chục ngàn tấn cát trắng rải quanh hồ bơi, sau đó vận chuyển một lượng lớn thực vật ở Nam Mỹ đến để biến nó thành quần đảo nhiệt đới ở Beverly Hills.
Trước khi Nikita chết, Qua Hồng Huyên và bạn ông rất thích nơi này.
Sau khi Nikita chết, không một ai đến nơi này, ngoại trừ quản lý, người hầu cũng không thích đến, sinh mệnh chết chìm ở đây cũng chỉ mới 16 tuổi.
Chợt nhớ đến-----
"Tiên Vu Đồng nhỏ hơn Nikita một tuổi". Đây là lời mà không lâu trước đây cô nói với Tống Du Liệt
Lại rùng mình một cái.
Cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn lung tung, bước chân tăng tốc lướt qua từng bụi cây cao lớn.
Cuối cùng, cuối cùng cũng đến bể bơi, vừa có màu xanh của nước, vừa có màu trắng của cát.
Đèn ở bốn góc bể bơi đã được bật lên, xung quanh cực kỳ an tĩnh.
Lại đi thêm một đoạn nữa, Qua Việt Tú nhìn thấy cái bóng đứng dưới cây cọ.
Người đó đưa lưng về phía cô, cùng với mấy cây cọ phản chiếu trêи bề mặt xanh biếc của nước.
Thật....thật quá nhớ cậu.
Cam tâm tình nguyện bị nhốt ở trong thế giới nhỏ kia, đều là vì có thể sớm gặp cậu, cậu đã nói rồi, muốn thuê một căn chung cư khác, một căn chung cư có nhà vệ sinh.
Mặc dù cậu có đi hẹn hò với Tiên Vu Đồng 4 lần, thời gian hẹn hò khiến cô rất tức giận, cũng khiến cô rất buồn
Nhưng trong lòng cô rất mong đợi, cậu lại đưa chìa khóa căn chung cư đó cho cô.
Đó chắc chắn sẽ là thời khắc đẹp nhất.
Đi từng bước về phía cậu, tiếng động không dám quá lớn, sợ sẽ khiến nước mắt tích tụ trong hốc mắt cô rơi xuống.
Cô làm gì yếu đuối thế kia!
Làm gì có.
Nếu tính kỹ thì bọn họ khoảng 2 tuần chưa gặp nhau rồi.
Cô có rất nhiều thứ muốn nói với cậu, cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi
Điều đầu tiên muốn hỏi nhất là: Trêи Xa lộ liên tiểu bang 15(*) có sợ không? Có mệt không?
(*): Interstate 15, xa lộ nối liền các tiểu bang của Mỹ từ California, Nevada, đến biên giới Canada
Nhìn đi, câu cô hỏi ngớ ngẩn chưa kìa, đi bộ 500 dặm Anh mà không mệt hả?
Vậy hỏi chuyện khác vậy, ví dụ như bầu trời sao ở trêи xa lộ 15 nhất định rất đẹp, không có đèn neon, không có cao ốc che mất, sao không đẹp được.
Dừng lại sau lưng cậu khoảng một bước, khoảng cách này vừa đẹp, cô vươn tay ra là đủ chạm vào cậu.
Nhưng bây giờ cậu đang nghĩ gì vậy?
Quả mâm xôi ngọt ngào của cô nghĩ gì mà nhập tâm thế, ngay cả khi cô đến cũng không biết.
Vuốt tóc, khóe môi cô bất giác cong lên.
Cô chậm rãi vươn tay.
Khi đầu ngón tay sắp chạm được bả vai cậu, thì cậu quay lại.
Ánh đèn phủ lên khuôn mặt cậu.
Không tự chủ được lùi lại một bước.
Chuyện gì thế này, sao Tống Du Liệt lại nhìn cô bằng ánh mắt đó.
Cô không tự chủ được vươn tay chạm vào khuôn mặt mình.
Đúng rồi, gần đây thần sắc của cô không tốt, sắc mặt tệ kết hợp với màu son đậm, nhất định là không đẹp.
Đừng, xin đừng dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn tôi.
Tôi không phải.
Bước chân lùi lại.
Cậu tiến một bước, cô lùi một bước.
Đừng, đừng mà.
Đã nói rồi, đừng dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn tôi.
Tôi chỉ là một bệnh nhân tâm thần phân liệt, không phải quái vật.
Tiếp tục lùi về sau.
Nhìn cậu.
Nhìn thấy sự cầu xin trong ánh mắt tôi không, hả?
Xin cậu ấy, xin cậu đừng dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn tôi. Thế giới này, chỉ có cậu thôi
Trêи thế giới này, khi chỉ có cậu dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn tôi mới khiến tôi cảm thấy khó chịu như thế, như sống không bằng chết.
Trước mắt, Qua Việt Tú thật khó khăn.
Lùi một bước nữa là khoảng không.
Xem ra, không còn đường lui nữa rồi.
Dừng lại, nhìn cậu
Cậu cũng dừng lại. Nhìn cô
Chậm rãi vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào khóe miệng cô.
Hỏi :"Qua Việt Tú, tại sao lại cười, có cái gì đáng cười ư, buồn cười lắm sao?"
Hả?
Tại sao lại cười? Đúng vậy, lúc nãy cô vừa cười, về phần tại sao lại cười, là bởi vì cậu đang ở trước mặt, khóe miệng cứ không kiềm chế được mà cong lên.
Quên mất không thu hồi lại.
Nhưng, không được cười ư?
"Xấu chết đi được". Tay chậm rãi rời khỏi khóe miệng cô
Trong lòng như đóng băng, rốt cuộc là tại sao, tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Thật sự nghĩ cô rất dễ bắt nạt à
Bước về phía trước một bước, không suy nghĩ gì, giơ tay lên.
Tiếng bàn tay va chạm vang lên.
Đây là lần thứ hai cô đánh cậu, cô lại đánh cậu
Ánh mắt rơi vào bên má cậu, tim đau thắt.
Giây tiếp theo.
Tay cậu giơ ra
Cơ thể rơi vào bể bơi như chiếc lá rơi xuống, khi lưng chạm vào nước, Qua Việt Tú mới ý thức được, cô bị Tống Du Liệt đẩy vào bể bơi.
Khi cơ thể chìm xuống đáy hồ, trong lòng Qua Việt Tú đột nhiên an tĩnh lại.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Sau khi đã ước xong nguyện vọng năm mới, sinh mệnh của cô không còn thuộc về cô nữa.
Như vậy cũng tốt, như vậy thì sau này không cần lo lắng, sợ hãi nữa.
Cũng xem như cô thực hiện lời hứa của mình
Nhưng -------
Tống Du Liệt biết cô không biết bơi, vậy mà còn đẩy cô xuống bể bơi.
Rõ ràng là so với lấy sinh mệnh của cô càng khiến cô khó chịu hơn.
Sầu thảm cười một tiếng.
Đây nhất định là đang trừng phạt cô, để cho đứa trẻ lớn lên cùng cô dùng cách thức như thế để kết thúc tính mạng của cô.
Như vậy cũng tốt, như vậy là Qua Việt Tú đã được giải thoát rồi.
Hy vọng ở thiên đường có thể gặp lại mẹ.
Trước khi suy nghĩ rơi vào bóng tối, có một bàn tay mạnh mẽ túm chặt lấy cổ chân cô.
Trong mơ màng, giọng nói quen thuộc nói bên tai cô "Nếu có thể, tôi chỉ mong chưa bao giờ rời khỏi đảo Greenland"
Chạng vạng đen nghịt mở ra trước mắt cô, đây không phải màu sắc của thiên đường
Cô nhìn xung quanh, xung quanh không có ai, bốn góc ở bể bơi vẫn sáng, so với lúc cô xuất hiện hình như còn sáng hơn một chút.
Cô nằm trêи thành bể bơi, bên cạnh là giày của cô, quần áo, giày ướt đẫm đều đang nhắc nhở Qua Việt Tú: cô đã rơi....không, là bị đẩy xuống hồ bơi.
Xem ra, cô chết không thành.
Bò dậy, mang giày vào, chậm rãi đi về.
Trêи hành lang từ phòng cô đến phòng gym, cô đụng phải Khiết Khiết, Khiết Khiết hết chỉ cô rồi lại chỉ căn phòng, biểu tình giống như nhìn thấy quỷ vậy
Xem ra Khiết Khiết vẫn chưa phát hiện người nằm trong phòng là giả.
Làm cử chỉ yên lặng với Khiết Khiết
Việc đầu tiên cô làm khi về phòng là đổi mật mã của cánh cửa ban công.
Tối hôm đó, Qua Việt Tú gặp ác mộng, nửa đêm phát sốt cao.
Ngày thứ 4 sốt cao, ông ngoại đến thăm cô.
Cô đã hứa với ông ngoại, chờ khỏi bệnh sẽ cùng ông đến Geneva
Ngày thứ 6, cô có thể ăn một ít đồ lỏng.
Ngày thứ 7, cô hỏi ông ngoại vừa mới đi tản bộ về là ông cười cái gì.
"A Liệt rất kỳ quái". Ông ngoại nói.
Tống Du Liệt kỳ quái ra sao cô cũng lười hỏi, là ông ngoại tự kể cho cô, A Liệt cứ kéo tóc mãi, ngón tay ông ngoại chỉ ra cửa cô: "Lúc nãy ở đó đó, A Liệt cứ kéo tóc mãi, kéo mãi, ông tiến lên hỏi nó sao vậy, đứa trẻ đó chuồn còn nhanh hơn thỏ"
Sau đó ông ngoại hỏi cô không muốn gặp A Liệt hả?
Cô lắc đầu
Cô gần đây có rất nhiều người không muốn gặp: Qua Hồng Huyên, Hạ Yên, Karona.
Tống Du Liệt cũng trở thành một trong những người cô không muốn gặp.
Đầu dựa vào vai ông ngoại, nói, ông ngoại ơi, con hy vọng bản thân nhanh khỏi một chút.
Đợi khỏi bệnh, cô có thể cùng ông ngoại rời khỏi đây.
Cô sắp thở không nổi rồi.
Cơn sốt vừa đỡ, Qua Việt Tú bắt đầu thu xếp để ngày hôm sau đi Geneva với ông ngoại.
Ngày thứ ba, được bác sĩ cho phép, cô đã đặt vé
Hôm sau, chuẩn bị hành lý, hôm nay là chủ nhật, trời vừa sáng, bầu trời Los Angeles có rất nhiều đám mây, cục khí tượng hôm qua đã bắt đầu thông báo, sắp tới California rất có thể sẽ có mưa lớn.
Máy bay đi Geneva hôm sau khởi hành lúc 12h30 trưa.
Sợ mưa lớn kẹt xe, 9h Qua Việt Tú đã bảo tài xế xếp hành lý lên xe.
Nói gì thì nói, Qua Hồng Huyên cũng là bố cô, trước khi đi cũng phải chào hỏi mới được. Trêи đường đến phòng của Qua Hồng Huyên, Qua Việt Tú nghe đám người hầu nói chuyện, trong đó có một người nói mẹ của đứa trẻ đó hôm nay lại đến rồi, vừa nói, mắt vừa nhìn ra cửa hông hướng Đông Nam.
Có lẽ cô nên tiếp tục đi về hướng phòng của Qua Hồng Huyên, nhưng cô lại không đi nữa.
Bước chân nhẹ nhàng như gió đi về phía cửa hông, càng đi càng nhanh, bởi vì cô nghe thấy Khiết Khiết đang gọi cô, Khiết Khiết rất nhanh sẽ phát hiện cô.
Cách cánh cửa kia mười mấy mét, cô bắt đầu chạy.
Cửa hông bắt buộc phải kéo ra.
Lực ở đâu mà rất lớn, "Rầm" một tiếng, cửa bị đẩy sang một bên.
Dưới bầu trời vần vũ sắp mưa, một người đàn bà đứng đó, da vàng, mắt đen, dung nhan tiều tụy, đôi tay như cành khô, bên cạnh người phụ nữ đó còn có một con chó chăn cừu.
Tay cầm chặt túi, đi từng bước