Hôm nay là cuối tuần. Mỗi cuối tuần, Cố Lan Sinh đều sẽ đến giữa trưa mới rời giường.
Nhưng cuối tuần này, anh đã chỉnh đồng hồ báo thức thành 8h30. Vị khách của anh có vẻ không biết nấu ăn, nên anh phải nấu bữa sáng cho cô, hơn nữa, hôm nay anh còn 2 cái phỏng vấn.
8h30, trêи cửa tủ lạnh, anh đã thấy tờ giấy note vị khách để lại và rời đi.
Hôm nay, thời tiết ở Helsinki đẹp hiếm thấy, không có tuyết, một chút gió nhẹ, sau những tầng mây dày là bầu trời xanh lam nhàn nhạt.
10h, Cố Lan Sinh bước vào thư viện trung tâm thành phố, thư viện này đang cần một người quản lý vào cuối tuần. Phỏng vấn khá ổn, điều không hoàn hảo là thư viện cách nhà anh khá xa, phải đổi ba chuyến xe.
11h, Cố Lan Sinh xuất hiện trong một siêu thị 24h
Siêu thị có quy mô vừa phải, khoảng cách từ nhà anh đến đó cũng gần, lái xe đạp mấy chục phút là tới rồi, nhưng siêu thị này chỉ tuyển nhân viên ca đêm.
Người phụ trách siêu thị đang xử lý vấn đề khách hàng khiếu nại, Cố Lan Sinh chỉ có thể đi vòng vòng quanh các kệ hàng. Cuối tuần có rất nhiều khách hàng, đi đến khu dụng cụ thể ɖu͙ƈ, anh nghe được một giọng nói quen thuộc.
Giọng nói quen thuộc đang nói "Tiên sinh, có thể giúp tôi một việc được không?" người nọ đang nói tiếng Phần Lan.
Không sai, còn biết cả tiếng Phần Lan.
Giọng nói quen thuộc phát ra từ kệ hàng phía trước, đẩy trái bóng bầu ɖu͙ƈ qua một bên sẽ lộ ra một khe hở tầm 3cm, qua khe hở, Cố Lan Sinh nhìn thấy một nam một nữ đang đứng phía trước kệ hàng.
Nam trêи mũi có đeo mắt kính, nữ phía sau tóc xoăn dài đến ngang lưng.
Ngày hôm qua tóc còn thẳng, hôm nay đã thành xoăn rồi, nhìn có vẻ rất nữ tính.
Tóc xoăn đến ngang eo, áo màu đỏ lựu biến thành áo sơ mi lụa màu đỏ dưa hấu, vạt áo bỏ vào quần jeans màu trắng gạo lưng cao. Từ góc độ của Cố Lan Sinh, đường cong từ phần eo đến ʍôиɠ nhìn không sót thứ gì, sẽ khiến đàn ông nhịn không được mà liếc nhìn đường cong thướt tha ấy mấy lần.
Vị khách của anh chắc sáng sớm đã đến salon làm tóc rồi đi thẩm mỹ viện, sau đó liền đến siêu thị cùng người đàn ông này? Tháng hai ở Helsinki trời lạnh như vậy, cô nàng ăn mặc như vậy không thấy lạnh sao?
Cố Lan Sinh nhíu mày.
Trong lúc nhíu mày, người đàn ông đeo mắt kính đã chuyển động.
Anh ta rất cao, dễ như trở bàn tay mà lấy được mô hình địa cầu trêи kệ hàng cao nhất đưa cho người phụ nữ.
Cố Lan Sinh nheo mắt, người đàn ông đeo kính khoảng 30 tuổi, một người có bộ dáng thành thật, đôn hậu. Sau khi làm xong chuyện nhỏ kia thì hơi nghiêng người, ý muốn nhường cho người phụ nữ đi trước, đường hơi hẹp.
Nhưng người phụ nữ không đi, cô nói lời cám ơn với anh ta, ngữ khí rất nhỏ nhẹ
Không gì có thể rõ ràng hơn được nữa.
"Em đang học ở Helsinki hả?" người đàn ông đeo kính cẩn thận hỏi
Không có trả lời, mà là hỏi lại "Tiên sinh, anh rất hay thường xuyên dạo siêu thị hả?"
Người đàn ông đẩy đẩy mắt kính, gật đầu.
"Một tháng dạo siêu thị mấy lần?" giọng nói đưa ra câu hỏi có phần nũng nịu
Một lát sau, người đàn ông đeo kính trả lời: "Mỗi cuối tuần sẽ đi siêu thị mua sắm, một tháng có khi 4 hoặc 5 lần"
Cô gái dùng tay không cầm quả địa cầu vuốt lại nửa bên tóc, vốn dĩ nó rất vào nếp nhưng không hiểu sao lại bị rối, như tầng tầng lớp lớp mây.
Động tác này... Cố Lan Sinh trong lòng thở dài một hơi.
người đàn ông đôn hậu thành thật lại đẩy mắt kính, đẩy xong tay lại không biết để đâu, không biết sao lại tiếp tục đẩy mắt kính lần nữa.
Tiếng cười nhẹ nhàng phát ra, ngón tay nhỏ dài chỉ mắt kính trêи mặt người đàn ông: "Tiên sinh, bộ dáng của anh làm tôi nghĩ đến siêu nhân, đặc biệt là lúc anh lấy quả địa cầu cho tôi"
"Ồ...Phải không?...... Thật...... Thật vinh hạnh, tôi từ nhỏ...... Từ nhỏ rất thích siêu nhân, tôi không bao giờ nghĩ đến...... Sẽ nghe được những lời đó.... từ một cô gái xinh đẹp...." người đàn ông đeo kính nói năng lộn xộn "Nói như vậy,...những lời em nói là thật ư?...không phải lời khách sáo?..."
"Tôi chưa bao giờ nói lời khách sáo" giọng nói nghiêm trang, có phần hơi cường điệu, tiện đà, thanh âm cũng nhu hòa hơn "Tôi trước kia có tưởng tượng bộ dạng đi siêu thị của siêu nhân, hôm nay nhìn thấy tiên sinh ngài, tôi đã có đáp án rồi"
Cơ bản, Cố Lan Sinh đã biết vị khách của anh muốn làm gì.
Nghiễm nhiên, cô hình như nghe theo lời của người vợ trêи TV rồi, ở siêu thị có thể tìm được một người đàn ông tốt.
"Cảm ơn...... Cảm ơn......" đầu lưỡi của người đàn ông đeo kính thắt lại.
"Tiên sinh, ngài có thể đem mắt kính cho tôi mượn mang một chút không?" Cô hỏi.
Có lẽ, giờ khắc này, mắt kính bị đổi thành ví da, người đàn ông đeo kính cũng không phản đối đâu.
Cô nàng vừa cười vừa đeo mắt kính.
Tiếc là cô nàng vẫn luôn đưa lưng về phía kệ để hàng của khu thể ɖu͙ƈ, anh không thể nào thấy được dáng vẻ con mọt sách đeo kính trêи mặt cô.
Có lẽ là vẫn còn nhìn được...mắt của tên đeo kính luôn không rời khỏi cô.
Fiona, giống như loài hoa tràn đầy sức sống, có lẽ trước mặt người đàn ông đeo kính kia, cô cũng giống như loài hoa kia.
Cố Lan Sinh biết, vị khách của anh cười lên có bao nhiêu ngọt, bao nhiêu mê người.
"Tôi hiện tại có giống nữ siêu nhân không?" vị khách của anh ngữ khí rất nghiêm túc, hỏi.
Ngữ khí nghiêm túc, nụ cười sáng lạn của loài hoa.
Đầu lưỡi người đàn ông đeo kính tiếp tục thắt lại "Em...em so với nữ siêu nhân...đẹp hơn...đáng yêu hơn"
Cô nàng mang theo mắt kính của người đàn ông rời khỏi kệ hàng, người đàn ông đeo kính một tấc cũng không rời, đi theo.
Chính là như vậy, nam nữ cùng đi đến quầy thu ngân, mô hình địa cầu là người đàn ông trả, ra khỏi cửa siêu thị, áo khoác của người đàn ông khoác trêи người cô nàng.
Trong cái chớp mắt, hai người kia liền biến mất vào đám đông trong một cuối tuần rộn ràng ở Helsinki.
Cuộc gặp gỡ này chỉ xảy ra trong vài phút, thậm chí người phụ trách siêu thị còn chưa xử lý xong vấn đề của khách hàng khiếu nại.
Xem ra, vị khách của anh đối với đàn ông rất nắm rõ(*)
(*) 有一套: rất có kỹ thuật, rất biết cách làm một việc gì đó
Người phụ trách siêu thị đáp ứng trả trước một phần tiền lương theo yêu cầu của Cố Lan Sinh.
Từ tuần sau, 3 tháng tiếp theo, Cố Lan Sinh sẽ trở thành nhân viên ca đêm cuối tuần của siêu thị này.
Sau khi rời siêu thị, Cố Lan Sinh đến xưởng sửa chữa ô tô để đặt tiền cọc lốp xe, anh rất hài lòng với chất lượng của lốp xe, từ Helsinki đến Copenhagen không thành vấn đề.
6h, bàn ăn bày ra hai phần bữa tối, 7h30, hai phần bữa tối vẫn chưa được đụng đến, 8h, hai phần bữa tối bị ném vào thùng rác.
10h, Cố Lan Sinh gọi cho John một cuộc điện hỏi, hỏi vị khách của anh có ở lại nhà dành cho lưu học sinh mà lúc trước cô từng ở hay không, hay vị khách của anh có cùng cô bạn gái người Việt Nam của John liên hệ hay không.
John trả lời, không
Không ư?
Thẳng đến sáng sớm hôm sau, vị khách của anh vẫn chưa trở về, thân là chủ nhân, anh đã trải qua một đêm không ngủ được.
8h sáng, Cố Lan Sinh gọi cho xưởng sửa chữa ô tô một cuộc điện thoại, dưới sự thúc giục của anh, người kỹ sư cam đoan buổi chiều sẽ đến.
Bánh xe thay xong, có nghĩa là vị khách kia của anh có thể đi được rồi.
Không, là cút đi, càng xa càng tốt.
Con người vô trách nhiệm như thế, anh không cần giữ mặt mũi cho cô ta nữa.
2h30 chiều, kỹ sư sửa chữa đến như đã hẹn.
5h30, kỹ sư sửa chữa hoàn thành công việc, cầm số tiền còn lại rời đi.
Màn đêm buông xuống, vị khách của anh