Buổi sáng thứ 6, Trương Thuần Tình đi vào hiện trường phỏng vấn của , đây là lần thứ hai cô bước vào tòa nhà làm việc của SN Energy, lần trước là tầng 46, lần này là tầng 21.
Trong hơn 50 người đến phỏng vấn có hơn một nửa là những cô gái trẻ trang điểm tinh xảo, và Trương Thuần Tình, người thứ 4 từ dưới đếm lên, bước vào địa điểm phỏng vấn. Trong 10p phỏng vấn, ba người thay phiên hỏi cô, có không ít câu hóc búa.
Cũng may, cô chuẩn bị rất kĩ, cô tự cho rằng biểu hiện của mình không tệ, nhưng kết quả lại là, cô không có tên trong danh sách 2 người được chọn.
Lúc bắt đầu, Trương Thuần Tình còn cho rằng biểu hiện của người khác còn tốt hơn cô nhiều, cho đến khi cô nhìn thấy trợ lý của Tống Du Liệt từ phòng phỏng vấn đi ra, cô mới hiểu được, có lẽ biểu hiện của người khác không phải tốt hơn mình.
Cũng đúng, cô là em gái của Đỗ Lập Tân.
Cho dù cô và Đỗ Lập Tân không cùng họ, một người quốc tịch Trung Quốc, một người quốc tịch Anh, nhưng trước khi đến Nam Phi, Trương Thuần Tình đã đổi tên trêи hộ chiếu từ tiếng Trung sang tiếng Anh rồi, nghĩ rằng chỉ cần bản thân cẩn thận một chút sẽ không bị phát hiện.
Có lẽ, sau này muốn tìm một công việc ở Nam Phi cũng không dễ dàng gì.
Tiếp theo cô có nên suy xét mua một vé máy bay về London không? Đây chắc chắn cũng là điều mà Tống Du Liệt hy vọng.
Giữa trưa, Trương Thuần Tình nhận được một cuộc điện thoại của mẹ.
"May, về nhà đi, mẹ không muốn mỗi lần về nhà đều không có người" mẹ nói với cô. Mẹ là phiên dịch cao cấp cho một công ty quốc tế tài chính, điển hình của một người hay bay trêи trời.
Thấp giọng trả lời: "mẹ, để con nghĩ chút đã"
4h chiều, Trương Thuần Tình gọi vào hotline đặt vé của Johannesburg, ngày mai 10h sáng bay thẳng đến San Siro. Đặt xong vé, Trương Thuần Tình bắt đầu thu dọn hành lý.
5h10, điện thoại vang lên. Người đầu kia điện thoại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tôi là Joan, giám đốc của SN Energy, cô có thời gian không?
6h20, Trương Thuần Tình mở cửa nhà. Một chiếc xe ô tô màu trắng chờ ở ngoài, một người đàn ông trung niên tự xưng là tài xế của SN Energy mở cửa xe cho cô.
7h05, xe dừng trước một tòa nhà mang kiến trúc Nhật
Ở Johannesburg, tòa nhà có kiến trúc Nhật rất ít thấy, tòa nhà mang đậm kiến trúc Nhật như này càng ít. Đi theo người phụ nữ mặc kimono, ván gỗ hành lang phát ra tiếng kẽo kẹt.
Cuối cùng, dừng trước cửa của một căn phòng, có người từ bên trong kéo cửa ra.
Đây là một hội sở tư nhân.
Người phụ nữ mặc kimono đưa cô đến trước tấm bình phong sau đó liền lui xuống.
Thiết kế của bình phong này giống y như kiến trúc tòa nhà, cổ xưa nhưng đầy trang nhã, trêи phiến giấy không có gì ngoài mấy cây tre bên trái.
Mấy cây tre của bình phòng như chồng lên bóng người ngồi bên trong. Cô xuất thần nhìn bóng người đó.
Cho đến khi------
"Không vào hả?" giọng nói ôn hòa từ bình phong truyền đến, dưới phiến lụa của bình phong càng hoàn hảo.
Trương Thuần Tình trong lòng thở dài một hơi. Vòng qua bình phong.
Giữa đám màu sắc nhạt nhẽo, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng tư thái như tiên như họa(*), thanh tuấn, lịch sự tao nhã
(*) ý chỉ đẹp như tranh vẽ
Trương Thuần Tình lại thở dài một hơi, lần này, trong vô thức, tiếng thở dài cứ thế tràn ra từ khóe miệng, cô nhanh chóng ho vài tiếng. Cô không hề thở dài nha.
Buổi sáng ngày mai, cô sẽ rời khỏi nơi này.
Loáng thoáng, hình như cô nghe thấy tiếng của Bella.
Màu sắc của chiếc bàn gỗ sáng hơn sàn nhà, Tống Du Liệt ngồi ngay bên cạnh cửa sổ. Cô ngồi xuống đối diện vị trí của Tống Du Liệt. ʍôиɠ vừa mới chạm đến đệm liền mở miệng hỏi "Anh Tống, có chuyện gì sao?"
Đến đây thuần túy chỉ là vì tò mò, Tống Du Liệt thế mà lại mời cô ăn cơm.
Tống Du Liệt không trả lời cô, mà lại đổ nước vào cái ly trước mặt cô, tư thế đổ nước cũng đẹp đến thế.
Hai đóa hoa nhài ở đế ly, khi rót nước vào, chúng tựa như làn váy của người phụ nữ, theo dòng chảy của nước xoay tròn, hướng lên trêи, từ nhanh đến chậm, một vòng rồi lại một vòng. Nước đến ⅔ ly, chúng biến thành những bông hoa sa ngã mà cô gái hạt đậu bỏ vào, đối mặt nhìn nhau.
Hương hoa nhài nhàn nhạt phiêu tán khắp nơi, như thơ như họa.
Trương Thuần Tình phải rất cố gắng mới có thể ngăn hương hoa kia tiến vào nội tâm.
Xung quanh cực kỳ an tĩnh.
Thế này không tốt, Trương Thuần Tình nhìn Tống Du Liệt, tay gõ bàn, trong lòng mặc niệm: "Tên khốn nạn, nếu không trả lời câu hỏi của tôi, ly nước kia sẽ hạ cánh đẹp đẽ trêи mặt anh, cho dù giọng anh có dễ nghe thế nào, động tác đổ nước có đẹp ra sao"
Vẫn không trả lời. Tay của Trương Thuần Tình với đến cái ly.
"Trương Thuần Tình, tôi có tính là kẻ thù của cô không?" nói một câu nhẹ nhàng như vậy, nhàn nhạt, giống như hương hoa.
Không cần nói cũng biết, Trương Thuần Tình trợn mắt.
"Cái đó, Trương Thuần Tình, tôi hỏi cô, cô có muốn ở gần kẻ thù của mình?" hương hoa nháy mắt biến thành hoa anh túc.
Ngẩn ngơ. Nhanh chóng hoàn hồn.
Cũng thật vọng tưởng, cho rằng cô giống với những người phụ nữ Johannesburg chỉ vì nhìn thấy nụ cười của anh ta trêи TV mà điên đảo sao?
Trương Thuần Tình nắm chặt ly nước.
"Hay nói cách khác, trước mắt có một cơ hội ở gần tên khốn đã khiến Đỗ Lập Tân nằm trong đêm đông giá rét suốt 6 tiếng, một ngày nào đó sẽ nắm được thóp của hắn ta"
"Lời này có ý gì?" tay nắm chặt ly nước buông ra, giọng cô trở nên thô đặc.
Tống Du Liệt lấy một phong thư sáng màu dưới menu, đem phong thư đẩy đến trước mặt Trương Thuần Tình.
Trong phong thư là một thư đề nghị (Letter of Offer)
Tên khốn này muốn làm gì? Trương Thuần Tình tự nhiên cảm thấy bực bội trong lòng, ngón tay run lên, ném thư đi chỗ khác, lá thư chậm rãi rơi xuống bên chân cô.
"Những năm gần đây, có rất nhiều điều tiếng giả không hay nhằm vào SN Energy, về lâu dài, nó sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của SN Energy. Để ngăn chặn điều này, chúng tôi quyết định thành lập một phòng chuyên bác bỏ những tin đồn như thế ở , dập cho bọn chúng không ngóc đầu lên được, và phòng này cần một người có thể đưa ra quyết sách"
Tống Du Liệt nhìn cô, dừng một chút: "Người này yêu cầu phải thông minh, phản ứng nhanh, có năng lực phán đoán và năng lực ứng biến, Trương Thuần Tình, ở cùng Collet, cô làm mấy việc này không tệ"
Những lời này nói ra thật sinh động.
"Cám ơn anh Tống khích lệ" lười nhác trả lời.
"Người này còn phải biết nhìn xa trông rộng, sáng tạo một chút, cũng ngây thơ một chút" khóe miệng ẩn ẩn ý cười "ví dụ như nộp đơn xin việc vào công ty kẻ thù"
Những lời mà Tống Du Liệt nói khiến cho Trương Thuần Tình thiếu chút nữa tin tưởng bản thân như những gì anh ta nói, là một người lanh lợi.
"Tống Du Liệt", cơ thể hơi đổ về phía trước, khuỷu tay để trêи mặt bàn, lòng bàn tay chống cằm, khóe miệng giơ lên "Tôi bây giờ hơi tin tưởng vào lời người bạn nói với tôi rồi, vận cứt chó của Trương Thuần Tình qua rồi, được CEO chấp hành của SN Energy quan tâm, ưu ái"
ý cười như ẩn như hiện càng sâu. "Trương Thuần Tình" âm thanh gần trong gang tấc vang lên, trong đôi mắt ấm áp chứa đầy ý cười.
Giọng nói quanh quẩn bên tai cô, ánh mắt nhu hòa rơi xuống mặt cô.
Người đàn ông trước mắt cho cô cảm giác giống đứa trẻ nếm trộm vị kem trong trời đông giá rét.
Cô chỉ có thể ngậm miệng thật chặt mới có thể ngăn vị kem ngọt ngào tràn ra từ đầu lưỡi, mẹ nói, mùa đông không được ăn kem, sẽ không tốt cho cơ thể. Đúng, không thể ăn kem!
Lạnh lùng nhìn anh ta.
"Tôi rất chán ghét những người tự cho mình là thông minh, biểu hiện của cô trong văn phòng của tôi, đến khi nhận lời mời phỏng vấn của đều là đặc tính của những người đó, nhưng kỳ lạ là, tôi lại không chán ghét"
"Hm?" âm thanh kém dài "Tôi có nên cảm thấy vinh hạnh không?"
"Ngược lại, nội tâm của tôi cảm thấy rất vui, vui vì cô xuất hiện với trạng thái như vậy" lời nói tràn đầy chân thành.
"Xem ra, lúc trước anh Tống thật sự có một người bạn trông giống tôi" Đối mặt với Tống Du Liệt, nhướng mày "Người bạn này của anh Tống tuổi cũng ngang tôi, tiếc rằng người này không ở bên cạnh anh Tống"
"Năng lực quan sát không tồi, Trương Thuần Tình, tôi hiện tại càng hy vọng cô làm việc cho SN Energy" nói như vậy, Tống Du Liệt thật sự có một người bạn giống cô.
Không, có lẽ không chừng là người yêu, vậy người này có phải để một người có diện mạo giống người yêu bên người để giảm bớt nỗi khổ tương tư không? Đây là lí do giải thích tốt nhất cho lá thư đề nghị kia.
Cười lạnh: "Anh Tống, anh biết rõ rằng anh tôi là Đỗ Lập Tân, nếu có thể, tôi càng muốn thêm dầu vào những tin tức đó, chứ không phải là một người dập tắt đám lửa đó, hơn nữa, tôi dám cam đoan mấy ngày sau, anh sẽ phát hiện ra tôi và người bạn của anh khác nhau một trời một vực"
Bị so sánh với người khác thật sự không phải chuyện gì vui vẻ.
"Anh Tống, anh có muốn tôi biểu diễn kỹ năng tạt nước vào mặt người đàn ông ngay tại đây không?" Trương Thuần Tình nhớ đến cái ly trêи bàn, định cầm nó hắt lên mặt của Tống Du Liệt.
Cầm lấy ly nước. Tống Du Liệt yên tĩnh nhìn cô.
Ly nước hướng đến Tống Du Liệt. anh ta vẫn ngồi im nhìn cô.
Trương Thuần Tình không thể nào tặng một ly nước vào mặt Tống Du Liệt, ngược lại, cô uống một hơi cạn sạch ly nước. Nước vẫn chưa nguội hẳn, cảm giác như muốn đốt cháy lưỡi của cô.
Trương Thuần Tình, đáng đời, trong lòng âm thầm mắng.
Khi cô đặt ly trở lại bàn, Tống Du Liệt đã đứng lên.
"Trương Thuần Tình,