Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cùng lúc đó, dưới lòng bàn chân có chút rung rung, số trêи bảng hiển thị sáng lên, theo thứ tự cứ thế mà tăng dần, một rồi đến hai, hai nhảy sang ba.
Bên trong thang máy, im lặng như tờ.
Đứng kế bên bảng điều khiển thang máy là một người phụ nữ da trắng, cô ấy dường như chưa "hoàn hồn" sau sự việc bất ngờ xảy ra, đôi mắt ngơ ngác nhìn về phía cổ tay phải của cô.
Chẳng lẽ cô ấy đang nghi ngờ cây súng trêи tay cô ?
"Cô có muốn thử hay không? Cây súng này có thể bắn vào đầu cô giống như bắn vào quả dưa hấu đấy."
"Oh"
Qua Việt Tú cử động cổ tay.
Cô gái người da trắng vừa lắc đầu vừa mở miệng nói: "Không, không , không.."
"Canh chừng thang máy, đừng cho người khác bước vào." Qua Việt Tú bắt chước theo giọng điệu của "dân anh chị" quát lên.
"Được, được ." Cô gái người da trắng nhanh chóng xoay mặt đi, đứng đối diện với bảng điều khiển.
Thở dài một hơi. Qua Việt Tú bắt đầu quan sát xung quanh. Không gian bên trong thang máy rất rộng, đơn giản nhưng lại mang khí khái của một doanh nghiệp lớn. Sau khi quan sát xung quanh thang máy xong, tiếp theo là đến người.
Đa phần đều là những cô gái trẻ tuổi, ngoại trừ gương mặt bình tĩnh của cô nàng đang đứng sát bên trái Qua Việt Tú ra, sắc mặt của mấy người còn lại đều giống y như cô gái người da trắng kia.
Có thể hiểu được, mọi việc xảy ra quá bất ngờ.
Gương mặt bình tĩnh nhất ở đây là thuộc về cô nàng người châu Á, cũng là người mặc váy duy nhất trong sáu người đấy. Bộ dạng cô ấy dường như đang muốn nói ra suy nghĩ của mình, chả biết là cô ấy muốn nói cái gì.
"Mục đích của cô là gì?"
Những lời này là do cô nàng đang bị súng chĩa vào huyệt thái dương nói đấy, đúng là người của Tống Du Liệt. Đứng từ góc độ của Qua Việt Tú nhìn sang chỉ có thể nhìn thấy được ¾ gương mặt của cô ấy.
Mặt trái xoan, da dẻ rất tốt, sống mũi cao, tóc ngắn, trang điểm nhẹ nhàng, thuộc tuýp con gái năng động tươi tắn.
Ánh mắt đi xuống, ngoại trừ ngực có hơi "sân bay" thì tỉ lệ cơ thể cũng không tệ.
Nhìn chung mà nói, so với hình ảnh xuất hiện trêи báo thì bên ngoài trông ổn hơn một chút.
Trêи báo có giới thiệu về cô ấy, tên là May, từ nhỏ cho đến lớn đều sống tại London.
May - cô gái tháng năm.
Trong lúc mơ hồ, trong đầu loáng thoáng hiện lên một gương mặt khác. Gương mặt đang hiện ra bên trong đầu so với gương mặt đang đứng đối diện càng rõ hơn.
Cầm chặt súng, trêи tay có chút run rẩy.
Nhắm mắt lại.
Trong lòng thầm đếm, ba hai một.
Lại một lần nữa, mở mắt ra.
"Cô muốn làm cái gì?" Cô nàng người châu Á đứng bên trái Qua Việt Tú nói.
Đối diện với ánh mắt đang hoảng loạn, nhẹ nhàng nói: " Cô đoán đi?"
"Cô..." Cô ấy nghiêng người về phía trước.
Qua Việt Tú tay đang cầm súng tăng thêm lực, miệng súng dồn thẳng vào huyệt thái dương của cô ấy, chỗ ấy lõm vào nổi lên gân xanh.
Cô nàng chỉ có thể quay trở về vị trí ban đầu, ngoan ngoãn đứng yên một chỗ.
Mũi tên thang máy chớp tắt liên tục, tòa nhà bốn mươi lăm tầng hiện tại đã đi được một nửa. Bên trong kín mít không có nổi một ngọn gió, yên lặng như chết. Nếu mà xoay ngang nó lại, chắc chắn không khác gì một cỗ quan tài.
Qua Việt Tú tan nát cõi lòng, đúng là xúi quẩy.
Phải biết rằng hiện tại cô đang phải chạy đua với thời gian và vận mệnh. Nếu như cô chạy thua, thì cô sẽ không còn được ăn bánh bao dưa cải của Cố Lan Sinh làm.
Rất kì quái. Nói thật thì Cố Lan Sinh làm bánh dưa cải không ngon, có thể là do cô thích, một thời gian ngắn không ăn toàn thân liền cảm thấy khó chịu, tìm kiếm nghĩ ra trăm phương nghìn kế cũng phải ăn cho được một miếng, ăn một miếng mới cảm thấy an tâm, ah, vẫn còn, vẫn là cái hương vị đó.
Không thay đổi. Hết thảy đều không thay đổi.
Qua Việt Tú ghét sự thay đổi.
Bầu không khí bên trong cái hộp vuông này hết sức tẻ nhạt, có lẽ Qua Việt Tú nên tìm ra chủ đề gì đó thoải mái để cùng nhau trò chuyện dù sao thì tất cả mọi người ở đây đều là người trẻ tuổi. Tay cầm súng thả lỏng một chút, bỗng nghe được ai đó lên tiếng liền nắm chặt lại.
"Nhân viên quầy tiếp tân chắc cũng nói sơ qua cho cô biết, vài ngày trước cũng có một cô gái tìm đến đây nói mình mang thai con của tổng giám đốc Tống." Người yêu tin đồn của Tống Du Liệt nói.
Miễn cưỡng từ xoang mũi khẽ hừ ra một tiếng.
"Ngày hôm qua, thư ký văn phòng tổng giám đốc Tống nhận được một cuộc gọi, gọi đến để nói xin lỗi từ mẹ của cô gái đấy. Nói cô ấy bởi vì uống quá nhiều rượu nên mới làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy. Sau cuộc điện thoại đấy, cô ấy liền bị phạt tạm giam mười lăm ngày cùng với sáu tiếng lao động công ích."
Hiện tại, Qua Việt Tú rất chán ghét thể loại nói quanh co như vậy.
" Ý cô đang muốn nói cái gì?" Qua Việt Tú hỏi
"Say rượu cùng lắm cũng chỉ là tội quấy rối, cô thì đang cầm súng cưỡng ép con tin, một khi tội danh được thành lập, ít nhất trong khoảng mười năm tiếp theo, cô không thể đi đến thẩm mỹ viện làm tóc." Giọng điệu nhẹ nhàng.
Chỉ là, chưa nói xong hết, Qua Việt Tú liền đã lười muốn nghe, trực tiếp dùng miệng súng thể hiện chính mình đang không kiên nhẫn.
"Nếu như cô và cô gái say rượu kia đều là do uống say làm loạn..., trước khi cửa thang máy mở ra tôi có thể giúp cô. Trước kia tôi cũng để tóc dài, chiều dài tóc cùng với cô bây giờ không khác nhau là mấy nhưng không được xinh đẹp như cô. Khi đó, tôi cũng giống y như cô, đem đuôi tóc cuốn vào uốn lô, chỉ là vì không thể chịu được mùi của thuốc uốn tóc." Dừng một chút " Tôi nói cho cô biết những điều này có nghĩa là tôi không ghét cô, cho dù cô dùng súng chĩa vào đầu tôi. Tôi hiểu được, con người ta đôi lúc cũng có những giây phút xúc động."
Chẳng lẽ gần đây còn có thể xóa bỏ hiện trường không lưu lại chút dấu vết?
Vì muốn làm quen liền khen tóc của cô?
"Cô muốn giúp tôi như thế nào, rất nhiều người ở đây đều thấy tôi chĩa súng vào đầu cô, tôi đoán hiện tại bọn họ đã báo cảnh sát rồi." Giọng nói Qua Việt Tú mang theo chút lo lắng.
"Nếu tôi bảo cây súng đang chĩa vào tôi là đồ chơi, vậy sẽ không quy vào tội dùng súng cưỡng ép. Đây cùng lắm cũng chỉ là trò đùa thôi. Cô tham gia vào party của bạn nên mới ăn mặc như thế. Trong party cô uống rất nhiều rượu, rượu làm cho người ta sinh ra những ý tưởng hoang đường, việc mang súng giả bỏ vào trong túi xách, chỉ là do cô muốn tạo sự ấn tượng với người đàn ông mà cô thích thôi."
"Nhìn nè, đây không phải là trò đùa gì cả."
"Người yêu tin đồn" của Tống Du Liệt thật là.....
Thông minh, phản ứng nhanh, tâm tư kín đáo, suy nghĩ sâu sắc, ... cả một đống ưu điểm, chẳng trách vậy mà có thể trở thành gương mặt ngoại quốc được hoang nghênh nhất tại Johannesburg.
Những điều mà "người tình tin đồn" nói nghe có vẻ hợp lý, mắt nhìn người của Tống Du Liệt đúng là không tồi.
Mũi tên trêи tường thang máy đã đi đến tầng 30.
Nhìn thoáng qua "người tình tin đồn" của Tống Du Liệt, căn bản không có chút đắc ý nào, trong lòng Qua Việt Tú thầm mắng một tiếng thật mất hứng, nếu trêи mặt cô ta có một chút đắc ý nào đấy thì sẽ thú vị hơn.
"Cô có thể đem súng dời đi một chút không?" Sau một phen thành thật với nhau xong, cô ấy nhỏ giọng đưa ra thỉnh cầu.
"Không thể." Lạnh giọng trả lời.
"Qua những gì tôi vừa nói, cô vẫn còn lo lắng sao?"
"Không có."
"Vậy thì...."
"Tôi không có uống rượu, cũng chả phải ăn mặc như thế này để đi tham dự party." Mỗi câu mỗi chữ, nói như vậy đủ rõ ràng.
Lời này liền làm cho cô gái có khuôn mặt châu Á khác bức xúc:" Tôi thấy cô là người không biết phân biệt tốt xấu, cũng chỉ có những người như May mới chịu đi giúp cô."
Giúp cô? Chẳng lẽ không phải cũng đang giúp chính cô ấy sao? Bị súng chĩa lên huyệt thái dương chả phải là việc tốt lành gì cho cam.
Một lát.
"Trực giác nói cho tôi biết, sẽ không có chuyện gì xảy ra với tôi cả, có thể nói cho tôi biết mục đích của cô là gì không?"
Trực giác thật là chính xác.
"Chỉ dựa vào chuyện tóc tai? " Qua Việt Tú cười nhạo "Xem ra là cô đang rất tò mò, không biết sự tò mò này có phải là do liên quan đến Tống Du Liệt hay không?"
Trầm mặc.
Xem ra cô đoán không sai.
"Mười năm không được đi đến thẩm mỹ viện để làm tóc thật sự là một việc rất tồi tệ." Tự mình lầm bầm, nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói:"Cho nên, đừng lo lắng, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tạm thời sẽ không có gì nguy hiểm đến cô."
Ánh mắt chăm chú nhìn về phía bảng hiển thị, đã nhảy đến tầng 40.
Còn một chút nữa thôi.
"Còn nữa." hơi chút đề cao giọng "Cảm ơn cô đã gợi ý cho tôi về việc súng đồ chơi, nếu cảnh sát tới, tôi sẽ nói với Tống Du Liệt để anh ta dùng nó giải quyết bọn cảnh sát."
Lại một lần nữa chỗ huyệt thái dương nổi lên gân xanh, cô muốn không chú ý đến cũng không được, mà lúc này đây tay đang cầm súng của cô hoàn toàn thả lỏng, xem ra... "người đẹp" đối với "quả mâm xôi ngọt ngào" thật sự là có tình cảm.
Có lẽ, không chỉ là một chút tình cảm thôi đâu.
Lại để súng sát vào một chút, hỏi: "Honey, vậy hiện tại, trực giác của cô có nói cho cô biết rằng cô gái đang chĩa súng vào mình cùng với Tống Du Liệt có quan hệ như thế nào không?"
Trầm mặc.
Người đang bị chĩa súng đang muốn quay lại nhìn khuôn mặt của cô.
Không muốn sống nữa sao? Mõm súng ấn chặt vào huyệt thái dương lần thứ hai.
"May" một bên truyền đến