Trong đầu hỗn loạn, suy nghĩ lộn xộn, không rõ là do lời nói của Tống Du Liệt hay người đàn ông có hình xăm ngọn lửa trêи cánh tay trước mắt.
Thật đáng chết, ngửi tóc cô làm gì? Tóc của cô cũng không phải nước hoa. Hiện tại cảm xúc của cô không ổn định, ở cùng với Cố Lan Sinh đã lâu, cô dường như quên mất bản thân mình là một bệnh nhân tâm thần.
Giây trước còn giương nanh múa vuốt, giây tiếp theo lại giống như tận thế, trung tâm trị liệu tâm lý đó đối với cô mà nói giống như đi ra đi vào quán ăn, trong những tình huống nghiêm trọng thì cô đều ở khu cách ly, chất liệu vách tường của khu cách ly này không xa lạ gì với Qua Việt Tú.
Mấy tiếng trước, bộ não của cô đã tiến vào giai đoạn hoạt động cường độ cao, tần suất hoạt động này phải nửa năm mới hồi phục được. Đối với bệnh nhân tâm thần phân liệt di truyền, đầu óc hoạt động với cường độ quá cao không phải là điều gì tốt.
Nhờ phúc của Cố Lan Sinh, nửa năm qua Qua Việt Tú đã có một cuộc sống như một người bình thường. Cái tên Cố Lan Sinh này xuất hiện thật kịp thời, khiến cho Qua Việt Tú nhớ lại mục đích của chuyến đi này.
DJ đang tiến hành đếm ngược đến nửa đêm.
Điều chỉnh hô hấp, mỗi lần đếm ngược cô lại thở ra một hơi.
Tiếng đếm ngược cuối cùng vang lên.
Đã qua nửa đêm.
Qua Việt Tú đã vứt mô hình chim nước, cúi đầu xin lỗi người đàn ông cao lớn, ngữ khí cực kỳ thành khẩn.
Người đàn ông cao lớn túm chặt tóc cô không buông, có lẽ lời xin lỗi của cô bị âm nhạc lấn át rồi, âm nhạc càng lớn, người đàn ông cao lớn vẫn xem tóc cô là nước hoa.
"Anh kia! Có thể buông tay anh ra được không? Anh túm tóc tôi đau quá!" cô rống lớn lên, lần này thì nghe được rồi chứ.
Ngoảnh mặt làm ngơ.
Tên này khẳng định là "tóc khống" rồi
Cắn một cái, ý đồ của cô là gỡ tay của người đàn ông này ra.
Hắn ta nhếch môi, nháy mắt với cô, hỏi số điện thoại của cô.
"Thứ con gái cá hố này mà anh cũng muốn?" khuôn mặt đối diện với hắn, khiến cho tên đàn ông to khỏe kia phải xem rõ chỗ "cá hố" của cô
"Cá hố?" tên đàn ông nghiêm túc nhìn khuôn mặt cô, vui tươi hớn hở bật cười, "Không, cô là một quả ớt ma lực"
Trước mắt nhoáng lên, một thân ảnh xuất hiện giữa cô và tên đàn ông to khỏe, cùng lúc đó, cánh tay của hắn giống như một củ cải trắng to bị ném lên không trung, cơ thể Qua Việt Tú bị trọng lực kéo về phía sau.
Phục hồi lại tinh thần, Qua Việt Tú đứng phía sau Tống Du Liệt.
Mới lúc nãy, anh ta rõ ràng đang bày ra bộ dáng xem kịch vui, cũng không biết có phải cảm thấy vai diễn người nhàn rỗi không hứng thú bằng vai "hộ hoa sứ giả" (*) hay không?
(*) 护花使者: hộ hoa sứ giả: những lúc cần thiết, kịp thời ra tay giải cứu người mình thích
"hộ hoa sứ giả"? Cái lí do thoái thác này áp lên Tống Du Liệt có hơi buồn cười, cũng không phải là do Tống Du Liệt không phù hợp với hình tượng hộ hoa sứ giả mà vấn đề nằm ở đối tượng ở đây là Qua Việt Tú. Nếu đối tượng "hộ hoa" từ Qua Việt Tú chuyển thành cô gái May kia thì sẽ trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng.
Trước mắt, đây không phải lúc làm rối mọi thứ lên, làm thế nào để đưa Cố Lan Sinh ra ngoài còn chưa rõ. Tống Du Liệt tựa hồ cũng cảm thấy như vậy, khi Qua Việt Tú quay đầu, anh cũng quay đầu, bước chân của hai người đều hướng về vị trí của lão đại
Quanh hồ đều là người, hết người này đi qua đến người khác đi lại, đi ngược dòng nước, anh ta hỏi cô có cảm giác gì khi trở thành quả ớt ma lực.
"Em nên cho hắn số điện thoại, rồi hỏi hắn cuối tuần sau có muốn kết hôn với em không" anh mạnh mẽ bắt lấy tay cô.
Qua Việt Tú thả chậm bước chân, Tống Du Liệt hình như cũng không vội đi đâu cả.
"Lúc trước không phải từng nói, em muốn lập kỷ lục Guinness "người phụ nữ kết hôn nhiều lần nhất trêи thế giới" sao? Tên to con đó cũng là một cơ hội không tồi đó" ngữ khí không nhanh không chậm.
Qua Việt Tú dừng bước chân, Tống Du Liệt cũng dừng bước chân.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đừng tức giận, không được phẫn nộ, đừng phẫn nộ, trong lòng Qua Việt Tú niệm thần chú.
Anh cúi người, kéo gần khoảng cách của hai người lại đến nỗi cô có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong đồng tử của anh.
Đầu ngón tay xoa mặt cô: "Tại sao muốn xin lỗi tên đô con kia? Rõ ràng là hắn túm chặt tóc em, em hiện tại có phải là Qua Việt Tú hay không. Hả?"
Bàn tay muốn gạt tay anh ra dừng lại giữa không trung.
Giọng hay như hát của anh mang theo tiếng thở lại "Nếu là Qua Việt Tú, ít nhất sẽ phun cho tên đô con kia một bãi nước miếng, nhưng em tự nhiên lại xin lỗi hắn, không chỉ xin lỗi mà còn cùng hắn nói đạo lý, xem ra em cùng người bạn kia giao tình rất tốt. Tôi hiện tại bỗng nhiên rất tò mò thật sự tình bạn của hai người tốt đến mức độ nào?"
Đôi mắt của đứa trẻ đến từ hòn đảo Greenland kia trước sau như một, đen như mực, khuôn mặt phản chiếu trong đồng tử của anh càng ngày càng tái nhợt.
Trong lòng tiếp tục niệm chú: Qua Việt Tú, đừng tức giận.
Đầu ngón tay anh lướt dọc thái dương cô: "Qua Việt Tú, tôi đang hỏi em đó"
Không đáp lại.
"Hửm?" ngữ khí tăng thêm một chút.
Khóe miệng nhếch lên.
"Cái người bạn tốt của em tên gì ấy nhỉ? À...là Cố Lan Sinh" Đầu ngón tay ngừng ở vành tai cô, "Qua Việt Tú, nếu tôi nói với em, tôi đã thay đổi chủ ý, tôi hiện tại chỉ muốn làm một vị khách quý đồng ý đến tham dự buổi hiphop party thôi"
Thả lỏng ngón tay, Qua Việt Tú phải dùng hết sức lực mới không nắm tay thành nắm đấm, bởi khi biến thành nắm đấm, nó sẽ nện lên mặt Tống Du Liệt mất.
Phẫn nộ được phóng thích, dốc toàn bộ sức lực, thế là Qua Việt Tú liền trở nên không giống Qua Việt Tú.
Tiếp theo thì sao?
Tiếp theo, Tống Du Liệt liền lấy thân phân người giám hộ gọi điện cho người phụ trách xã hội của cô, dưới sự đề nghị của người phụ trách xã hội, cô sẽ bị gửi đến một nơi chỉ toàn máy giám sát.
Trước kia, Qua Hồng Huyên đã từng làm như vậy.
Việc Qua Hồng Huyên biết làm, Tống Du Liệt cũng biết làm.
Anh dời ánh mắt ra khỏi khuôn mặt trắng bệch phản chiếu trêи đôi đồng tử đen láy kia.
Cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đừng làm loạn, Tống Du Liệt, đừng......"
Bàn tay dừng trêи vành tai cô rút về.
Qua Việt Tú ép bản thân mình không được phát ra tiếng động gì.
"Qua Việt Tú, em biết hiện tại mình giống cái gì không? Giống một con hổ ăn quá nhiều ngũ cốc" Tống Du Liệt lạnh giọng nói. =)))))))))))))))
Có lẽ đây là phương pháp làm nhục cô của anh ta, từ lúc bắt đầu anh ta đã không muốn giúp cô, chỉ là, dù biết cũng không thể tức giận, nhất định không thể tức giận.
Trước mắt, không còn con đường nào có thể đi nữa rồi, khoảng cách đến thời gian rút thăm giết con tin càng ngày càng gần.
Yết hầu vừa đau vừa rát, mỗi một hơi thở từ phổi đều mang theo mùi khét của bụi đất.
Khó khăn nói ra: "Chờ...... Chờ...... Cố Lan Sinh trở lại trại, đến lúc đó...... Đến lúc đó anh muốn nhìn Qua Việt Tú biến thành cái gì cũng được"
Cột nước bắn đến chỗ họ, ướt qua đỉnh đầu, rơi xuống hồ.
Bàn tay Tống Du Liệt đập trêи mặt nước, sóng của cột nước thứ hai càng cao.
Vô số bọt nước rơi lả tả xuống, anh nhìn cô cách lớp bọt nước, thấy được ánh mắt cô tràn đầy căm hận.
Bước về phía anh, đôi tay nhẹ nhàng để trêи eo, mặt đờ đẫn dán trêи lồng ngực anh.
Một lát sau, tay anh khẽ chạm vào mái tóc dài sau lưng, tay cô ở eo anh hơi siết lại đến khi chặt chẽ ôm eo anh.
Giờ khắc này, cô và anh thật sự thân thiết.
"Qua Việt Tú." giọng nói của anh vang trêи đỉnh đầu
"Ừm" Ôn nhu trả lời.
"Hơi toang"
"Sao vậy?" ôn nhu hỏi.
"Có loại khả năng này không? Một người bệnh tâm thần có đủ loại dấu hiệu bệnh khi ở cạnh một người bình thường, và rồi người bình thường biến thành một người bệnh tâm thần, người bệnh tâm thần kia lại biến thành người bình thường"
Lần này Qua Việt Tú không nói gì, bởi vì cô thấy một người đàn ông, hắn đang đi về phía này, người đàn ông có hình xăm hình ngọn lửa.
Đó là người đàn ông đô con đã xem tóc cô là nước hoa, chỉ là, hiện tại ánh mắt của người này nhìn thật hung hăng.
Bên tai --
"Thật không công bằng, ít nhất, khi biến một người bình thường thành một người bệnh tâm thần, người bệnh tâm thần kia đáng lẽ phải mất tư cách trở thành người bình thường mới đúng" Anh nói với cô.
Lời này của Tống Du Liệt có ý gì Qua Việt Tú không có thời gian quan tâm, cô nhìn tên đàn ông kia lục lọi trong túi, cuối cùng móc ra một con dao.
Vừa nhìn thấy đã biết vị đô con kia là loại người có bao nhiêu suy nghĩ liền viết hết trêи mặt rồi.
Lúc này, trêи mặt hắn viết: món lòng châu Á đang ở cùng với quả ớt ma lực, một chém này của ta chắc chắn sẽ khiến máu của món lòng nhuộm đỏ hồ bơi.
Tên đô con giơ dao lên.
"Tống Du Liệt --" thét chói tai.
Con dao dơ lên giữa không trung va chạm với ánh đèn laser, sau đó hạ xuống, mũi dao hướng về phía Tống Du Liệt.
Dưới lưỡi dao lóe sáng, chân Qua Việt Tú mềm nhũn, ngã ngồi trêи nước, nước không tới