Áo sơ mi đỏ lựu được thay bằng áo thun tối màu, váy dài cũng được thay bằng quần xám, tóc cũng được cột gọn thành một búi.
Thở sâu một cái, xuống cầu thang.
Tống Du Liệt chờ ở trước cầu thang, Qua Việt Tú nhìn đồng hồ một chút, không nhiều không ít, vừa đúng mười phút.
20p sau, xe rời khỏi khu vực không bắt được taxi kia.
Xe dừng lại ở doanh trại của tổ chức cứu viện bác sĩ không biên giới, lúc này là 8h25p.
Dọc đường đi, Qua Việt Tú không nói với Tống Du Liệt câu nào, Tống Du Liệt cũng thế.
Xe dừng lại ở chỗ cách doanh trại khoảng 40m.
Tống Du Liệt không mở chốt an toàn, Qua Việt Tú cũng chỉ có thể ngồi chờ, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế.
Cô bắt đầu gõ từ lúc xe dừng lại nhưng không mở cửa, mới gõ xong cái thứ 30, 30 cái chắc là khoảng nửa phút thời gian.
Hiện tại, Qua Việt Tú sẽ chờ đến cái thứ 60.
Gõ xong cái thứ 60 mà Tống Du Liệt vẫn không mở chốt an toàn, cô sẽ tìm thứ gì đó đánh anh ta, tìm không thấy sẽ dùng tay hoặc dùng chân.
Cô thật sự là chịu đựng đủ rồi.
Nếu Tống Du Liệt muốn chọc tức cô, vậy có sẽ dùng hành động của một người bị bệnh tâm thần trả lời anh.
Cái thứ 32.
"Em có 20p" Tống Du Liệt mở miệng.
Ngón tay ngừng gõ, trừng mắt nhìn anh, hiện tại cô rất lười đôi co với anh ta.
"Bây giờ là 8h26, 10p để đi qua đi lại, 20p biểu đạt an ủi, vì thể diện của Qua Việt Tú, có thể cho dư dả thêm 4p"
Lời này có ý gì? Tại sao Tống Du Liệt không nói chuyện đàng hoàng?
Làm như nghe được sự bực tức trong lòng cô.
"Nói chuyện đàng hoàng chính là, trước 9h em phải mở cửa ghế phụ ra"
A --
Ngón tay lại bắt đầu bận rộn, liên tục gõ trêи thành ghế, làm ơn nhanh đến lần 60 đi, cô rất mong chờ bày ra bộ dáng của người bị bệnh tâm thần với anh.
"9h chúng ta sẽ rời khỏi đây, 10h đến nhà, tắm rửa xong, mang dép trong nhà vào nữa là vừa vặn 10h30, tôi có một cuộc hẹn với khách hàng lúc 10h30, tôi có thói quen mang dép trong nhà nói chuyện với khách hàng"
"Nếu em trễ phút nào đều có thể khiến tôi bỏ lỡ cuộc hẹn với khách hàng, biết chưa!" Tống Du Liệt lạnh lùng nói, "Trước 8h50 em không tạm biệt bạn mình, tôi sẽ rất vui lòng đi gõ cửa ký túc xá phòng anh ta, nhắc nhở thời gian của em không còn nhiều"
Ngón tay đặt trêи thành ghế dừng lại, còn 3 nhịp nữa là đến 60.
Cộc, cộc
"Qua Việt Tú, em nói xem, người bạn đó của em lúc thấy tôi có bị hoảng sợ không?"
Cộc
"Đúng rồi, tôi hình như chưa nói cho em biết, tối hôm qua lúc ở tầng hầm ngầm đó, suýt nữa tôi đã cầm dao chém đứt tay người bạn tốt của em rồi, anh ta sợ đến mức mặt mũi trắng bệch." Khóe miệng treo nét trào phúng, nhàn nhạt "Người bạn tốt của em nhất định không muốn nhìn thấy tôi đâu, sự xuất hiện của tôi sẽ làm anh ta nhớ lại một màn đó, hơn nữa, làm anh ta khó chấp nhận hơn là người này có quan hệ không thể dứt nổi với Qua Việt Tú"
Chân tay đột nhiên không còn sức lực.
Chốt an toàn được mở ra
"Nhớ kỹ là em chỉ có 20 phút" Tống Du Liệt nói.
Một lát.
Qua Việt Tú mở cửa xe, cơ thể ưỡn thẳng, đi về phía doanh trại.
Nhân viên trực doanh trại bày ra bộ dáng không thích nhìn thấy cô.
Nhân duyên của bác sĩ Cố thật tốt, Qua Việt Tú có thể xài ké nhân duyên tốt của bác sĩ Cố, nên mỗi lần nhân viên của doanh trại nhìn thấy cô đều vui vẻ.
Bác sĩ Cố gặp nạn, cô là bạn tốt của bác sĩ Cố còn chạy nhanh hơn thỏ.
Nhân viên trực ban lạnh lùng ném thẻ thông hành vào ngực cô.
Doanh trại mặc dù diện tích không lớn nhưng phần lớn thời gian đều náo nhiệt, nhất là ban đêm, nhân viên công tác sẽ kéo đèn đến giữa sân, cùng người bệnh vây quanh ánh lửa liên hoan.
Hiện tại, giữa sân thật quạnh quẽ.
Phía nam của sân là ký túc xá của bác sĩ biên giới, phòng của Cố Lan Sinh ở cuối cùng, đèn vẫn còn sáng.
Đứng trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Nghiêng tai --
Trong phòng không hề có tiếng động.
Kề sát hơn, kêu một tiếng Cố Lan Sinh.
Vẫn là không có tiếng động.
Mặt dán lên ván cửa, câu kia "Cố Lan Sinh" còn ở trong cổ họng, cửa mở ra.
Cách một ngưỡng cửa, anh nhìn cô, cô nhìn anh
Gãi gãi đầu, chân lần theo khe hở cửa phòng, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại cúi đầu đi theo phía sau Cố Lan Sinh.
Ký túc xá rất đơn sơ, một cái giường, một cái móc áo, một cái bàn sách nhỏ, một bóng đèn 20 watt tiết kiệm năng lượng treo trêи trần nhà.
Cố Lan Sinh đứng dưới ánh đèn.
Trêи bàn sách đặt nhiều chai lọ, một đống quần áo bẩn, đây là lần đầu tiên Qua Việt Tú nhìn thấy nơi ở của Cố Lan Sinh dơ bẩn như vậy, đây là một người thích sạch sẽ.
Trong lòng thở dài một hơi.
Đầu tiên là giả vờ đánh giá anh một phen, duỗi tay sờ sờ cằm anh, lại giả vờ bị đám râu chọc ngứa, sau đó lại lải nhải về bộ dạng lôi thôi lếch thếch của anh.
"Anh như thế này không lo lắng không lấy được cháu dâu(*) sao?" cô nói với anh
(*) nghĩa là lấy vợ, trò đùa này của dân Bắc Kinh, đã giải thích ở các chương trước.
Cố Lan Sinh vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm ở một hướng, cũng không biết đang xem cái gì.
Xem ra, bác sĩ Cố rất đau buồn, làm sao mà không đau buồn được? Một người sống sờ sờ, nói đi liền đi, rõ ràng, không lâu trước đây còn hẹn đi ăn cơm.
Bữa cơm kia còn chưa ăn cùng nhau nữa.
Từ phía sau ôm lấy eo anh, trán tựa vào lưng, thấp giọng nói: "Đừng buồn, anh biết mà, Cố Lan Sinh mà buồn thì Qua Việt Tú cũng sẽ không vui"
Anh vẫn mặc cho cô ôm, chưa nói câu nào, là khổ sở đến nỗi không nói nên lời ư? Hay nhớ thương bữa cơm ăn không thành kia?
Anh đã hứa rồi mà, anh sẽ trả tiền cơm lần này.
"Cố Lan Sinh, cảm giác này tôi hiểu, 20 tuổi đã hiểu rồi" đôi mắt híp lại, bầu trời nhìn từ đôi mắt đó mới xanh làm sao, nhìn chằm chằm vào bầu trời trong xanh đó, ngữ khí mang theo oán trách, lải nhải, "Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, bầu trời xanh ngắt, thời tiết tốt như vậy, mẹ ơi, mẹ thông minh như vậy, mẹ hẳn phải hiểu ý tứ bên trong lời nói của con chứ. Nếu mẹ dám rời đi khi thời tiết đẹp như vậy, như vậy, bầu trời này từ nay về sau sẽ mất đi sắc thái vốn có của nó, điều này thật tàn nhẫn, mẹ ơi, đứa trẻ tên Qua Việt Tú mới chỉ 12 tuổi thôi, nên mẹ hãy vì con mà suy nghĩ một lần, mẹ phải kiên trì nhé? Suy nghĩ này thật ích kỷ phải không? Nhưng lúc đó, tôi không nghĩ ra biện pháp gì nữa, nhưng..."
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Giống như năm đó, như mọi người nói, có vị của nước biển.
"Nhưng, mẹ vẫn cứ đi, đi như vậy, biến mất trước mắt tôi, từ nay về sau, đứa trẻ tên Qua Việt Tú chưa bao giờ thấy qua màu xanh của bầu trời nữa"
"Từ nay về sau, đứa trẻ tên Qua Việt Tú mỗi khi nhìn thấy đồ vật hình tam giác sẽ run bần bật, buổi sáng đó, người phụ trách tu sửa đài phun nước làm rơi vật dụng của ông ấy trêи bãi cỏ, đồ vật đó có hình tam giác, nó để lại một lỗ thủng sau gáy của mẹ"
Nước mắt lại từ khóe mắt chảy xuống.
"Mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp, bác sĩ chỉnh hình cũng bó tay với lỗ thủng đó, mẹ mang theo lỗ thủng đó mà đi. Điều này làm tôi rất tức giận"
Tay anh đặt trêи bàn tay cô.
Nhắm mắt lại, bầu trời xanh thẳm liền biến mất.
"Qua Việt Tú, em đoán xem anh trở về như thế nào?" giọng anh khàn khàn
Lắc đầu, tôi cần gì đoán, anh cũng biết là tôi lười lắm mà
"Anh dùng một phương thức không quang minh chính đại để quay về, nhưng Đoạn Nhiên lại không thể trở về, lúc đó anh không nên..."
"Cố Lan Sinh, những năm tháng sau này, anh sẽ dùng đôi mắt của anh để ghi lại mỗi khoảnh khắc, anh sẽ là người chứng kiến những thời khắc đó, những người có mơ ước bay lượn sẽ rong ruổi trêи bầu trời ngắm nhìn các tòa nhà kiên cố, những người du hành khắp muôn sông ngàn núi sẽ tình cờ gặp được bến cảng tâm linh của riêng mình, sứ giả hòa bình sẽ chờ được đến ngày khói thuốc súng tan đi, nghe nói, đây là tín ngưỡng, Cố Lan Sinh, đây là lí do mà anh trở về. Sứ mệnh của Cố Lan Sinh phải tiếp tục, nhưng sứ mệnh của Đoạn Nhiên phải dừng lại, cứ nghĩ như vậy được không?"
Không trả lời.
"Cố Lan Sinh, tôi đã khóc đấy" cô nói với anh.
Đã khóc...chứng minh Qua Việt Tú đã rất đau khổ.
Chớp mắt, lại rơi xuống một giọt nước mắt. Mặt vùi trêи lưng Cố Lan Sinh.
"Cố Lan Sinh, anh cũng biết là tôi rất ít khi khóc, lại xinh đẹp như thế này, được rất nhiều đàn ông thích nên Qua Việt Tú không có cơ hội khóc, muốn khóc một lần thật sự rất khó, anh không thể đồng ý với thỉnh cầu của cô ấy sao?"
Tại sao lại không nói lời nào vậy?
"Được rồi" thở dài một hơi, thành thật nói "Một cô gái trưởng thành 26 tuổi mà khóc thì thật mất mặt, càng mất mặt hơn chính là cho dù có khóc cũng không có tác dụng với anh. Cố Lan Sinh, đồng ý với tôi, nghe lời khuyên của tôi, được không?"
Cuối cùng--
"Nào có ai khuyên người khác như em?" anh cũng thở dài một hơi.
Đúng vậy, nào có ai khuyên người khác như vậy
Nhưng cũng có gì kỳ lạ đâu, cô là một người bệnh tâm thần, người bệnh tâm thần có tư duy tương đối kỳ quái.
"Cố Lan Sinh, anh nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng"