Hỏi Tống Du Liệt người xấu xa nhất trêи thế giới này là ai, anh rất muốn trả lời theo số đông, nói đó là Hitler, nói là một tổ chức nào đó, nói là một phần tử khủng bố, hay nói là một sát thủ liên hoàn.
Nhưng dù nghĩ thế nào, những người này đối với Tống Du Liệt không qua được người phụ nữ hư hỏng tên Qua Việt Tú kia.
Qua Việt Tú có bản lĩnh của người hạng nhất, chính là cô còn vượt qua ba người xấu xa nhất trong lòng Tống Du Liệt để đứng nhất, nói không chừng top 4 hay top 10 cũng không thành vấn đề.
Xếp hạng hết top 100 là Qua Việt Tú, cả cái tên trong danh sách top 1000 có lẽ vẫn là Qua Việt Tú.
Đúng vậy. Anh thề.
Sáng nay Qua Việt Tú đã thành công phát huy vài điểm xấu xa của kẻ xấu, nhất định là cô có ý muốn trốn đi, để cho sáng anh tỉnh dậy mà không tìm được cô.
Phải biết là người say rượu khi tỉnh dậy vào ban sáng rất dễ phạm sai lầm ngu xuẩn, rất dễ xốc nổi.
Chết tiệt, sao lại trả hộ chiếu cho cô ấy?!
Mày có thể trông chờ vào người phụ nữ Qua Việt Tú kia sẽ vì mày trả hộ chiếu cho cô ấy, rồi sinh lòng cảm kϊƈɦ với mày, sau đó lương tâm thức tỉnh, rồi ngoan ngoãn ở bên mày sao? Dễ ăn vậy chỉ có gặp quỷ thôi ấy.
Dựa vào tính cách của Qua Việt Tú, nhất định cô sẽ cầm hộ chiếu trốn đi, trước đây cô đã làm điều tương tự trong căn nhà này rồi.
Trước lạ sau quen(*), cũng không có gì.
(*): 一回生二回熟: làm một lần chưa quen, lần hai sẽ thành thục, khó trước, dễ sau.
Đây không phải mong muốn của anh sao, Qua Việt Tú cút được bao xa thì cút, không phải sao?
đúng vậy, đúng vậy, trả hộ chiếu cho cô ấy là bằng chứng tốt nhất rồi còn gì
Nhưng... Nhìn xem anh đã làm gì?
Anh đạp cửa, chạy như điên trêи đường, chạy đến hướng cô bỏ đi trút giận, rồi hét vọng trong không trung: "Qua Việt Tú, cút bao xa thì cút." "Qua Việt Tú, em trở về đi." v.v. Một loạt hành động ngu xuẩn này Tống Du Liệt lý giải là do say rượu làm.
Nói cách khác, những hành vi ngu xuẩn này đều không phải từ linh hồn chính yếu ràng buộc trong anh.
Có người nói rằng, trong mỗi con người đều phân ra hai loại linh hồn: Linh hồn chính yếu và linh hồn thứ yếu.
Linh hồn chính yếu làm chủ tư duy, còn linh hồn thứ yếu thỉnh thoảng sẽ nhảy ra chứng tỏ mình đang tồn tại.
Tống Du Liệt nghi ngờ, linh hồn thứ yếu của anh là một đứa trẻ phản nghịch, bởi vì tích cách phản nghịch này luôn làm những điều trái ý anh.
Ví dụ như anh rất ghét Qua Việt Tú, nhưng linh hồn thứ yếu này luôn muốn anh thân mật với cô.
Nó dùng cách mà anh cùng Qua Việt Tú thân mật với nhau để nói với anh rằng: "Sờ Qua Việt Tú thật mềm mại." "Hôn Qua Việt Tú rất ngọt ngào."
Đúng vậy, Qua Việt Tú khi sờ rất mềm mại, khi hôn thì rất ngọt ngào, đè Qua Việt Tú dưới thân nghe cô thủ thỉ cầu xin tha thứ càng khiến thần hồn anh điên đảo.
Tiếng "Qua Việt Tú, em mau trở về đi." Giống như một tên đại ngốc, nghe đi, anh đang nói gì thế này?
Phục hồi lý trí, anh bước đi đầy căm phẫn, trung khu thần kinh phát ra mệnh lệnh: Về nhà, tắm rửa, lên ban công hóng gió, tất cả sẽ trở lại như cũ.
Lần sau...
Lần sau, bất kể Qua Việt Tú có ăn mặc gợi cảm thế nào cũng coi như không khí.
Anh bước qua phòng ăn, nghe thấy tiếng ho khù khụ.
Vén bức mành thủy tinh, mọi phẫn nộ đều tan thành mây khói, thậm chí còn đầy cảm kϊƈɦ.
Giờ phút này.
Giờ phút này cô đang đứng trước mặt anh, không cầm hộ chiếu chạy trốn, không chỉ không bỏ trốn mà còn mặc quần áo anh mua cho cô.
Quỷ tha ma bắt, Tống Du Liệt đúng là đã đi mua quần áo cho Qua Việt Tú, anh chạy đến một cửa hàng cách rất xa công ty, nghe có vẻ như đang có tật giật mình, nhân viên bán hàng hỏi có phải anh mua đồ cho bạn gái không? Lúc đó anh không phản bác lại, thậm chí còn nói rằng "Cô ấy ghét mặc bộ quần áo nào vượt quá ba màu sắc, quần áo thiết kế không thể có bất kỳ hình tam giác nào."
Tật xấu của Qua Việt Tú đúng là cả rổ.
Tống Du Liệt cũng không có tiền đồ, lúc đó nhân viên cửa hàng hỏi anh muốn kiểu dáng thế nào, anh đã buột miệng tuôn ra: "Mặc phải thoải mái, càng ít lộ càng tốt.", khiến nhân viên cửa hàng đó cười trộm một hồi.
Giờ phút này, cô đang mặc quần áo anh mua cho.
Quần áo che đi thân thể mà anh đã sờ tối qua, niềm vui bất ngờ này khiến Tống Du Liệt không xác định được nó đến từ linh hồn chính yếu hay linh hồn thứ yếu của anh.
Bây giờ, hai linh hồn trong thân thể anh đã đạt được một loại ăn ý, đó là----------
Tối qua, anh đã hôn lên cánh môi hồng hồng của cô ấy chưa?
Nếu như không có thì phải hôn ngay, nếu như đã hôn rồi thì hôn thêm lần nữa.
Nhưng mà...
Qua Việt Tú đúng là có bản lĩnh kia đấy.
Nghe xem, cô ấy đã nói gì?
"Tôi... Tôi đi ngay đây, tôi... tôi sẽ không ăn vạ ở đây mà không đi đâu."
Linh hồn chính yếu và linh hồn thứ yếu lại bắt đầu cãi nhau, một bên thì réo ầm ĩ "Bảo cô ấy cút đi", còn một bên lại réo "Còn chần chờ giờ nữa, hãy hôn lên đôi môi hồng của cô ấy đi."
Qua Việt Tú nhìn chằm chằm dưới đất.
Bảo là muốn đi, nhưng không biết vì sao chân cô không nhúc nhích nổi, sao chân lại bất động như vậy, dĩ nhiên là bởi vì Tống Du Liệt rồi, ánh mắt của Tống Du Liệt cực kỳ hung dữ.
Nó khiến trái tim cô đập loạn.
Khi Tống Du Liệt gọi tên cô, cô dè dặt trả lời một câu.
"Định chờ để đi sao?" Cho dù ánh mắt hay giọng nói đều vô cùng hung dữ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Dĩ... dĩ nhiên rồi."
"Có tin không? Em vừa bước chân ra khỏi đây, ngay lập tức sẽ bị nhét vào container." Anh trả lời cô.
Lời này nghe quen quen, câu chất vấn của cô cũng quen quen: "Nhét vào container để làm gì?"
"Ném xuống Ấn Độ Dương làm mồi cho cá."
Vẫn còn tốt, không phải bị đưa đến một bộ lạc sinh một đàn con cho đàn ông ở đấy, đây là lời nói trước đó của Marian.
"Đến lúc đó, một cọng tóc cũng không còn, như vậy cho xong chuyện, thế là thế giới trở nên bình yên, Tống Du Liệt có thể thoải mái mà sống." Anh nói.
Đột nhiên, Qua Việt Tú rất sợ Tống Du Liệt sẽ nói tiếp, lời nói khiến cô hơi mơ hồ, vừa thích nghe lại vừa sợ nghe.
Vì không muốn Tống Du Liệt nói nữa, cô đành phải nói.
Nhưng vừa mở miệng, lại thốt ra: "Hôm qua, buổi hẹn hò diễn ra thuận lợi chứ?"
Điên rồi, lúc này cô nói những lời này là có ý gì? Điên rồi, lời này ngay cả cô tự nghe cũng không hiểu nổi.
Chỉ là, vì sao Tống Du Liệt không trả lời.
Đúng rồi, anh tống cô vào trại giam suốt hai mươi tiếng đồng hồ, nghĩ thế nào đây cũng là chuyện không thể tha thứ, còn thêm một chuyện càng không thể tha thứ hơn là: Tống Du Liệt ăn mặc như đang đi hẹn hò để đi hẹn hò. (???? :D)
Nhưng anh là quả mâm xôi ngọt ngào của cô mà.
Ban đầu rất chua và chát, nhưng cuối cùng thì rất thú vị.
Lúc này, sự kiên nhẫn của cô bỗng nhiên không tốt lắm
"Hôm qua, cuộc hẹn diễn ra thuận lợi chứ?" Cô hỏi lại lần nữa, lần đầu tiên hỏi hơi chột dạ, ngược lại lần thứ hai rất hợp tình hợp lý
Anh vẫn không trả lời.
Qua Việt Tú chợt nhận ra mình vừa mới rất mạnh miệng, nói rằng mình sẽ không ở lì chỗ này.
Cô cần lấy hành động ra để chứng tỏ cho anh biết cô sẽ không ở lì ở đây.
Bước nửa bước, rồi sắp bước đến bước thứ hai thì...
"Không biết." Anh nói.
Dừng chân, cô hỏi: "Cái gì gọi là không biết?"
"Lúc xem biểu diễn, tôi cứ nghĩ đến lời nói của nhân viên giao trái cây kia, giờ ăn cơm tôi cũng luôn nghĩ về lời nói của nhân viên giao trái cây đó, lái xe cũng vậy, nếu như Qua Việt Tú vừa hát vừa dọn dẹp nhà cửa cho Tống Du Liệt, điều này có ý gì, tôi đã lên mạng tra một chút, bảy trong số mười người cùng chọn "một người phụ nữ dọn dẹp nhà cửa cho người đàn ông còn cần đáp án ư?" Giống như là vì muốn ăn táo nên thích táo vậy, đây là một chuyện hết sức bình thường."
Nói một tràng, vẫn không nói cho cô biết chuyện hẹn hò.
Cô không cần thiết phải ở chỗ này lãng phí thì giờ nữa.
Cô muốn đi, nhưng Tống Du Liệt đang diễn lại chuyện xảy ra tối qua trong phòng anh, cô đi hướng nào anh chặn hướng đó, người này, nghiện rồi phải không.
Thật ấu trĩ.
Ngẩng đầu, cô đứng thẳng người thì đụng vào tầm mắt anh.
Ánh mắt anh rơi vào xương quai xanh của cô, giọng khàn khàn nói, Qua Việt Tú có lẽ em không biết, đây là chỗ côn trùng thích cắn nhất trêи người cô gái hư hỏng.
Anh nói: "Qua Việt Tú là một cô gái hư hỏng."
Mặt đỏ tía tai, cô vung tay lên, cô phải tát cho thằng cha đã giở trò chiếm tiện nghi của cô rồi còn ra vẻ này mới được, tay đánh vào không trung, không chỉ đánh vào không trung, mà còn bị tay anh giữ chặt.
Một giây sau, từ chỗ xương quai xanh truyền đến một cảm giác mềm mại.
Điều đột ngột này khiến Qua Việt Tú đơ ra, đầu óc trống rỗng.
Trong khoảng trống rỗng này...
"Tối qua, có phải côn trùng cắn em như thế này không? Hửm?"
Cứ như vậy, cô cứ trơ mắt nhìn đầu tên kia... Nhìn đầu tên này chôn vào cổ cô, từ chỗ xương quai xanh truyền đến cảm giác tê dại, ... Thật giống côn trùng đang đốt người.
Qua Việt Tú, đạp tên này ra, đạp cho tên này ngã chổng vó đi.
Chân đã giơ lên, nhưng, lại đá vào không khí, trước mặt đã không còn ai, cô đợi anh đi rồi mới giơ chân ra đá.
Màn thủy tinh vang lên tiếng tinh tinh.
Lấy lại tinh thần, Qua Việt Tú chạy lên