Ráng chiều đầy trời
Bó hoa không lớn, hoa cát tường đan xen với hoa cúc đồng tiền được đưa tới trước mặt Qua Việt Tú.
"Tại sao lại mang hoa về thế này?" cô đứng dậy, hỏi
Tống Du Liệt nhìn cô.
Ánh mắt này khiến....trong lòng Qua Việt Tú hoảng loạn.
Lông mày nhíu lại.
"Là vì người khác không cần ư?" biểu cảm rất hung dữ, nhưng giọng lại rất cẩn thận.
Tống Du Liệt có vẻ như không muốn mở miệng, trong lòng càng hoảng loạn, thiếu chút nữa là vươn tay ra che đôi mắt anh, quát mắng anh không được dùng đôi mắt đó để nhìn cô.
Cuối cùng, ánh mắt của Tống Du Liệt dời khỏi khuôn mặt cô, giọng nói nhàn nhạt vang lên, là do một cô gái tặng, cảm thấy nếu ném đi thì tiếc quá nên mang về.
Hóa ra là như vậy, đúng vậy, hoa rất đẹp.
"Có cầm không? Nếu không thì anh sẽ vứt vào thùng rác"
Nhanh tay đoạt lấy bó hoa từ trong tay Tống Du Liệt, cô rất thích hoa cát tường, đến nỗi cô cũng lười hỏi vì sao có con gái tặng hoa cho anh.
Chỉnh hoa một lúc, bỏ vào bình hoa, để trêи bàn ăn, nhìn rất vừa mắt.
Tống Du Liệt lại chuẩn bị bữa tối, vẫn là mỳ ý cà chua, cô ở bên cạnh giúp đỡ.
Cũng không biết tại sao, cô từ đứng bên cạnh anh lại biến thành đứng trong ngực anh, vốn dĩ cô muốn từ chối nhưng nhìn thấy Tống Du Liệt nãy giờ không nói gì, biểu cảm cũng không tốt, vì thế thay vì đẩy tay anh ra, liền vuốt tóc anh, kéo ống tay áo của anh, dùng bả vai đẩy anh mấy cái để tăng cảm giác tồn tại của bản thân.
Anh cảm thấy rất phiền, gỡ tay cô ra, cô chới với trong lồng ngực của anh.
Hôm nay phá lệ, Tống Du Liệt chỉ ăn một nửa mỳ Ý cà chua.
Nhìn thấy nửa đĩa mỳ ý bị bỏ lại, lại nhìn ghế đối diện trống trơn, tâm tình Qua Việt Tú hoảng loạn.
Sau đó lại nghĩ, vỡ ống dẫn dầu là chuyện lớn, muốn xử lý chắc chắn rất khó, chắc là quá mệt mỏi ư? Đuổi theo anh, anh đi vào phòng khách, cô cũng đi vào phòng khách, anh đi lên cầu thang, cô cũng lên cầu thang.
Cũng không biết tại sao, Qua Việt Tú cảm thấy hôm nay cô không có đủ tự tin đứng trước mặt Tống Du Liệt
Thế là đi theo sau anh, lải nhải với anh chuyện hôm nay cô đã gội đầu, hơn nữa lại còn bôi phấn trêи mặt, cũng tô thêm son môi.
Kết quả của những lời này là cô bị anh bế lên, lực lớn đến nỗi khiến cô sợ hãi, Tống Du Liệt muốn ném cô xuống lầu ư?
Tống Du Liệt không ném cô xuống cầu thang, mà bế cô đi vào phòng anh, lực ôm cô giống như muốn ép chết cô, nhưng cũng giống như muốn mang cô giấu đi.
Bước nhanh đến trước giường, ném cô lên trêи giường, khiến cô ngã chổng vó.
Cô vẫn còn bóng ma tâm lý với cái giường này, chân đá anh hỏi, Tống Du Liệt anh hôm nay vì sao lại mặt nặng mày nhẹ với tôi?
"Tôi đã gội đầu, tốn nửa tiếng makeup, 5h đã bắt đầu chờ anh về, anh dựa vào cái gì mà mặt nặng mày nhẹ với tôi?" những lời này không chảy qua đại não mà trực tiếp phun ra khỏi miệng Qua Việt Tú.
"Còn gì nữa không?" mặt anh chôn trong hõm vai cô, khàn giọng hỏi.
"Tôi còn mặc áo sơ mi màu hồng nữa" thấp giọng trả lời.
"Tại sao lại mặc áo sơ mi màu hồng?"
"Trêи mạng nói, người có sắc mặt tái nhợt nên mặc nhiều quần áo màu hồng, tốt nhất là màu đỏ hồng, bởi vì như vậy sẽ nhìn khỏe mạnh hơn một chút" chuyện thương tâm bị gợi lên, chớp chớp mắt, khóe mắt trào ra một giọt nước mắt
"Qua Việt Tú"
Không trả lời
"Qua Việt Tú"
"Ừm"
"Lần này, lần này..." giọng nói thấp đến không thể thấp hơn "Lần này, đừng đi"
Lời này là có ý gì?
"Nếu...... Nếu Qua Việt Tú thật sự thực thích...... Thực sự thích ăn bánh bao dưa chua, anh...anh có thể học làm, anh....anh bảo đảm, Qua Việt Tú sẽ thích mùi vị này, chỉ cần cho anh thời gian, bánh bao dưa chua nhất định sẽ hợp khẩu vị của Qua Việt Tú" Thanh niên 20 tuổi đầu không giỏi biểu đạt, nói một câu này mà ngắt quãng mấy lần, từng đoạn cứ chui vào tai của cô.
Đôi mắt nhìn trần nhà, Tống Du Liệt vì sao lại nói những lời kỳ quái vậy với cô, những lời kỳ quái này khiến cô rất mệt, cô bây giờ rất mệt, giường thì lại rất mềm mại
"Giường rất mềm mại, vậy ngủ một giấc đi." một giọng nói ngọt ngào nói bên tai cô.
Chớp chớp đôi mắt, lúc nhắm mắt lại lại nghe anh gọi tên cô.
"Qua Việt Tú, nếu, lúc này đây em lại chạy khỏi Tống Du Liệt, Tống Du Liệt thật sự sẽ cưới cháu dâu. Cưới một người con gái tốt hơn Qua Việt Tú gấp ngàn lần, sinh một đống con, mỗi năm nếu Tống Du Liệt kiếm được 100 vạn, sẽ dùng 70 vạn cho đồ gia dụng, sẽ giữ lại 5 vạn để đến kỷ niệm ngày cưới sẽ mua quà cho cô ấy, 5 vạn sẽ để mua hoa vào ngày lễ, mua vé xem concert cho cô ấy. 10 vạn sẽ tiết kiệm để cả nhà đi du lịch, lúc tan tầm trở về sẽ giúp cô ấy làm việc nhà, cùng cô ấy tham gia lễ trưởng thành của con, cuối tuần sẽ mang cô ấy và con đến công viên chơi, khi cô ấy muốn đi chơi với bạn bè sẽ xách túi cho cô ấy, đưa cô ấy đến nơi hẹn" Những lời này nói ra rất thuận miệng, trong sự kiên định có chút quyết tuyệt
Lại chớp mắt một lần nữa, nước mắt lại chảy ra, lần này, hai bên khóe mắt đều chảy nước mắt.
"Khó chịu ư? Nếu khó chịu thì hãy ngủ một giấc, ngủ một giấc xong sẽ không khó chịu" giọng nói ngọt ngào kia nói.
Chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô thật sự rất buồn ngủ.
Lúc mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ đầy sao, nhìn bức màn trong chốc lát, đây không phải bức màn của phòng mình, trở mình, Qua Việt Tú liền nhìn thấy Tống Du Liệt.
Tống Du Liệt đang xử lý công việc, rất nhiều tài liệu ở trêи bàn.
Đồng hồ trêи tường chỉ 11h30
Xoa xoa vị trí trái tim, nơi đó thật sự không thoải mái, hiện thực cuộc sống có những chuyện khiến cô không vui, những chuyện không vui trong mơ cũng khiến cô đau khổ.
Qua Việt Tú biết chuyện khiến cô đau khổ là gì
Cũng không thèm nhìn Tống Du Liệt, chậm chạp rời giường, ngồi xuống trêи thảm, vừa bật máy chơi game lên, vừa mở túi mua hàng ra.
Tống Du Liệt đem túi mua hàng về cùng với bó hoa, trong túi có rất nhiều đồ ăn vặt.
Chọn gói có nhiều đường nhất, mở gói ra, cũng không nhìn bên trong là gì, bốc một nắm bỏ vào miệng, rất nhanh đã hết gói.
Lại lấy một gói nữa, không cam lòng liếc Tống Du Liệt một cái, lại bốc một nắm bỏ vào miệng, hơn nữa còn cố ý làm cho tiếng nhai đồ ăn thật to
Rất nhanh đã hết gói.
Lại nhìn Tống Du Liệt một cái, anh đã đeo tai nghe lên, đây là đang ghét bỏ tiếng cô ăn uống khó nghe phải không? Vẫn còn tiếng khó nghe hơn đấy, tay với vào trong túi đồ ăn vặt, lần này lại lấy được một hộp vuông nho nhỏ.
Này là cái gì?
Đem hộp vuông lên xăm soi trước mắt.
Qua Việt Tú ước chừng đã nhìn cái hộp đó 1p đồng hồ, đôi mắt cô không nhìn lầm.
Hôm nay nhân viên siêu thị nhất định là nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi đẹp trai, dáng ngon nên muốn phát sinh chút gì đó với anh, có tiền lẻ cố ý nói không có tiền lẻ, còn dùng giọng điệu tràn ngập khiêu khích đề nghị khách hàng trẻ tuổi dùng vật khác để thay thế tiền lẻ, vừa nói vừa kéo áo để lộ nhiều một chút, nói thưa anh, đây là sản phẩm mới vừa tới, siêu mỏng, hình gợn sóng lại có vị dâu tây.
Cô rất hiểu Tống Du Liệt, ở nơi công cộng, anh sẽ không làm đối phương khó xử.
Thế là con nhỏ thu ngân được như ý, cho dù không thể cùng nhau trải qua đêm đẹp, nhưng cũng có thể thành công khiêu khích đối phương một phen.
Đến trước mặt Tống Du Liệt, ném hộp hình vuông lên bàn, nói "Về sau nếu có ả kỹ nữ nào gợi ý cho anh cái này, không cần để ý tới nó, nếu phiền hãy dùng cách riêng của anh khiến cô ta ngậm miệng lại"
Tống Du Liệt nhìn cô.
Đúng rồi, anh mang tai nghe mà.
Tháo tai nghe của anh xuống, lúc Qua Việt Tú dự đính lặp lại những lời đã nói một lần nữa.
"Không ai gợi ý cái này cho anh cả" Tống Du Liệt lạnh lùng nói.
Qua Việt Tú không nghĩ tới điều này.
Trong khoảng thời gian ngắn, ngơ ngác nhìn anh, nghĩ tới nghĩ lui lời nói của Tống Du Liệt
Ý của Tống Du Liệt chính là, chính anh đã mua cái đó
Cái gọi là mua chính là lái xe, đi đến khu hàng hóa, chọn kϊƈɦ cỡ siêu mỏng, cẩn thận quan sát một lúc, bỏ vào túi mua hàng, tính tiền, mang nó về với các sản phẩm khác.
Đầu óc đột nhiên trì trệ.
Theo bản năng hỏi: "Tống Du Liệt, anh...anh biết cái kia dùng.....dùng cho cái gì không?"
"Nhãn hiệu Đức, đánh giá trêи mạng cũng rất tốt, gần 90% trong 1000 người dùng đã chọn dùng loại không khoảng cách" anh nói.
Đầu óc càng trì trệ, cho nên Tống Du Liệt biết cái này dùng cho cái gì
"Anh...anh mua cái đó....mua cái đó làm gì?"
Tống Du Liệt đứng lên.
Anh vừa đứng lên, cô liền lui lại, lui đến khu trò chơi, lấy đồ ăn vặt ném anh, đệm dựa sofa, cái gì ném được đều ném về phía anh.
"Qua Việt Tú, lại đây." anh nói với cô
"Không"
"Lại đây"
"Tôi không-----"
Giây tiếp theo, cô bị anh kéo về phía nhà vệ sinh, mở cửa toilet ra, đặt bàn chải và kem đánh răng vào tay cô.
"Làm gì vậy?"
"Đánh răng sạch sẽ đi"
"Không đấy"
Anh cũng không tức giận, lại chuyển hướng câu chuyện, hỏi cô hoa hôm nay mang về có đẹp không?
Tống Du Liệt tự nhiên nói đến chuyện hoa làm gì?
"Qua Việt Tú, nếu