Vào ngày 18 tháng 1, Cố Lan Sinh bắt đầu dậy sớm, anh dự định tận dụng lợi thế của ngày này để ngắm nhìn Murmansk.
Đây là lễ hội truyền thống của Murmansk, Lễ hội Mặt trời, một ngày bận rộn cho cư dân của thành phố, chính phủ Murmansk sẽ kêu gọi cư dân địa phương cùng tổ chức một số hoạt động dân gian vào ngày này.
Murmansk nằm trêи vòng Bắc Cực và những đêm vùng cực như thế này ít nhận thấy được rõ ràng hơn khu vực ở trung tâm của vòng Bắc Cực.
Đêm vùng cực ngoài việc thiếu ánh sáng mặt trời, hầu hết trong ngày cũng không khác gì với bầu trời âm u khi sắp có mưa, đêm nổi bật nhất là vài ngày đầu của chu kỳ và một hoặc hai ngày cuối cùng.
Lúc 10 giờ sáng, Cố Lan Sinh đi dạo trêи đường phố Murmansk.
So với ngày hôm qua thì hôm nay bầu trời ảm đạm hơn, giống như sắp sửa đón những cơn giông bão vào giữa mùa hè, bầu trời tối đi rất nhanh, hầu hết các nguồn sáng đều đến từ đèn đường.
Các dòng chảy ánh sáng từ phía đèn hậu của chiếc xe và màu sắc ấm áp từ các ô cửa sổ cửa hàng đan xen lẫn nhau, khiến người ta nghĩ rằng họ đã lạc vào một lễ hội ánh sáng.
Bây giờ vào lúc 10 giờ sáng, Cố Lan Sinh phải tự nhắc nhở mình rằng không xa chính là con đường ẩm thực, hương thơm của thức ăn đã bị bầu trời hấp dẫn, anh rất có khả năng sẽ mở cửa một trong những nhà hàng đó để có một bữa ăn tối.
Đêm qua, Victor mời anh đến buổi diễn tập tại học viện khiêu vũ của anh ấy vào ngày hôm nay, anh chàng người Nga nhiệt tình hy vọng sẽ sử dụng một điệu nhảy dân gian truyền thống để chia tay vị khách từ phương xa.
Lúc 10:40, Cố Lan Sinh đẩy cánh cửa của học viện khiêu vũ.
Vào lúc mười một giờ, Cố Lan Sinh ngồi trêи khán đài, và anh cũng là khán giả duy nhất của buổi biểu diễn.
Trong âm nhạc vui vẻ, Victor và các bạn cùng lớp nhảy múa, trong đó phải có hơn mười người trẻ mặc trang phục truyền thống của Nga dùng vũ điệu tái hiện lại hình ảnh những con ngỗng đi tránh rét về phương nam vào mùa đông.
Điệu nhảy này cũng sẽ xuất hiện tại bữa tiệc của tòa thị chính phủ Murmansk để liên hoan chào đòn lễ hội mặt trời tối nay.
Cố Lan Sinh mời Victor và các bạn cùng lớp ăn trưa tại một nhà hàng gần học viện khiêu vũ, hơn mười người cùng lứa tuổi vừa ăn vừa nói chuyện với nhau làm cho thời gian trôi qua cực kì nhanh chóng.
Sau bữa trưa, Victor và các học viên khác trở lại trường học còn Cố Lan Sinh một mình đi bộ trêи đường phố. Đi qua bên ngoài hàng chục cửa hàng cuối cùng anh dừng lại trêи một nhà ga công cộng.
Cố Lan Sinh suy nghĩ về thời điểm này ngày hôm qua, có người đã nói cho anh biết Murmansk có một tuyến tàu điện chỉ đi về phía nam, tại trạm cuối cùng sẽ đưa bạn đến ngọn đồi cao nhất của thành phố, đến đó rồi nhất định phải nhớ nhìn cảng Kola từ trêи cao.
Kola còn được người ta gọi là Cảng Murmansk, đây chính là điểm tự hào của người dân thành phố cảng, dưới thời trị vì của Nga hoàng đó là một căn cứ hải quân; trong chiến tranh thế giới thứ II, Hitler đã dùng đến bốn mươi tháng cũng không thể vượt qua cánh cổng này.
Ngày nay, nó là một trong những cảng thương mại nhộn nhịp nhất thế giới, với ước tính có khoảng 170 tàu đến mỗi ngày.
Cảng Kola làm cho mọi người thấy hấp hẫn là vì nó là bến cảng duy nhất nằm trong vùng cực, đặc điểm này làm thu hút du khách từ khắp nơi trêи thế giới.
Các du khách thân ái gọi nó là: Cảng không đóng băng.
Vậy tại sao bạn phải nhìn vào cảng Kola?
"Bởi vì trong thế giới này, chỉ có duy nhất ở Murmansk, bạn mới có thể tận hưởng khung cảnh đêm tuyệt đẹp của bến cảng vào bốn thời điểm trong ngày." Người đàn ông tự hào trả lời, cuối cùng còn không quên bổ sung: Nếu bên cạnh còn có một cô gái như vậy mọi thứ thậm chí còn tuyệt vời hơn.
Hai giờ bốn mươi phút, Cố Lan Sinh đã ngồi trêи tuyến tàu điện đó. Thật trùng hợp, khi anh ấy đến đợi ở sân ga, toàn bộ nơi đó chỉ có một người.
Cố Lan Sinh chọn ghế trái, đối diện với cảng Kola.
Màn hình điện tử của tàu cho thấy chuyến đi này kéo dài trong chín mươi lăm phút và đi qua ba mươi bảy trạm.
Gần ba giờ, xuyên qua ô cửa sổ, toàn thành phố là một màu xanh, một ánh sáng đèn đường màu cam đặt trong một ánh sáng màu xanh đậm, giống như một quả bóng thủy tinh, một khi ai đó dùng búa gõ vào nó, màu xanh của những công trình kiến trúc đường phố sẽ chảy ra khỏi lỗ hổng đó.
Sau bảy phút, đoàn tàu dừng tại nhà ga thứ hai.
Không thể biết đó là loại tâm lý gì, mắt của Cố Lan Sinh rơi xuống cánh cửa đóng kín.
Cửa xe lửa mở chậm.
Một người phụ nữ với chiếc khăn trùm đầu mang theo một đứa trẻ chừng một tuổi lên xe, tiếp theo là một người đàn ông Nga mạnh mẽ rất đặc trưng.
Xìiiii.
Cố Lan Sinh bị chính tâm tình của mình trước khi cửa xe mở ra vài giây làm cho có chút dở khóc dở cười, nhất định chỗ ngồi chỉ toàn thấy màu xanh này đã tạo ra kϊƈɦ thích thị giác độc đáo, làm cho trong lòng anh mơ hồ nhớ đến lời người lái xe đã nói hôm qua.
Hoặc có thể, hình bóng anh phản chiếu trong ô cửa kính trêи phố trông hơi cô đơn, suy nghĩ trong trái tim mình, trong lòng không khỏi nghĩ nếu như có điều gì đó xảy ra sẽ tốt hơn, ví dụ, cánh cửa xe lửa mở ra, và một cô gái tóc dài đang đứng đợi ở bên ngoài.
Tốt nhất là cô gái đó có một đôi mắt đen, không cần lời nói nào chỉ cần một ánh mắt, thì trong con ngươi màu đen của hai bên đã lập tức xuất hiện bóng dáng của nhau.
Xem ra anh đã nhớ nhà rồi.
Người phụ nữ đang ôm đứa trẻ và người đàn ông ngồi trêи ghế đối diện với Cố Lan Sinh.
Tàu tiếp tục chạy.
Chiều nay, mọi người đều bận rộn với công việc của mình, họ không có thời gian đi tàu đến tận cùng phía nam thành phố.
Sau năm điểm dừng, trong khoang hành khách của Cố Lan Sinh đã không còn mấy ai, một nửa số ghế còn bỏ trống, cabin đã không xuất hiện cô gái mắt đen, cũng không hề có lấy một cô gái tóc dài nào.
Lần thứ sáu, cánh cửa xe lửa đóng lại.
Con tàu hướng về trung tâm thành phố, các cửa hàng xây dựng dọc theo con đường dần trở nên dày đặc hơn. Bầu trời Murmansk cũng buồn tẻ hơn, tạo ra cảm giác làm cho người ta chỉ muốn buồn ngủ.
Đứa trẻ ở trong lòng người phụ nữ quấn khăn trông có vẻ thích thú, con bé có đôi mắt màu sapphire, người đàn ông cường tráng ngồi đối diện trực tiếp với Cố Lan Sinh, từ khi lên xe chỉ chăm chăm tới cái điện thoại.
Nhìn lên bầu trời, Cố Lan Sinh và những hành khách khác trong xe lại nhắm mắt lại.
Tiếng radio trêи tàu vang lên báo hiệu điểm dùng chân sắp tới , tiếng cửa xe mở và đóng, trong giấc ngủ chập chờn Cố Lan Sinh cố mở mắt ra, mi mắt xốc lên hai phần ba, nhìn ra cửa sổ, vẫn là các cửa hàng, xem ra khoảng cách đến bến cảng còn một lúc lâu nữa, cho dù bỏ qua cũng không vấn đề gì, dù sao anh cũng không quan tâm mấy đến cái gọi là cảng quanh năm không đóng băng. Chiều nay trôi qua khá lâu, chuyến đi này vừa khéo có thể để giúp anh giết thời gian.
Cố Lan Sinh nhắm mắt lại.
Chuyến tàu lại lần nữa dừng lại, một người nào đó xuống và ai đó lên xe.
Giữa mơ hồ, Cố Lan Sinh cảm giác có gì đó chạm vào bàn tay đang đặt trêи đầu gối, ngón tay run lên, trong bóng tối giác quan của con người càng trở nên nhạy bén hơn, thứ lướt qua trêи đầu ngón tay chính là sợi vải.
Vải rất mềm.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cũng không biết chuyến tàu đã đi qua bao nhiêu sân ga, có người đi trước mặt anh, người này dẫm lên chân anh.
Đã tới cảng Kola rồi sao?
Mí mắt dường như được phủ một lớp keo, Cố Lan Sinh phải xoa xoa vài lần.
Cảnh quan bên ngoài cửa sổ từ từ mở ra trong hai phần