Nửa đêm, Qua Việt Tú tỉnh lại.
Từ chỗ ban công phát ra một điểm sáng đỏ, đó là nguồn sáng duy nhất của căn phòng, nhìn thôi cũng khiến mắt cô đau nhói.
Không nghĩ nhiều, Qua Việt Tú đứng dậy khỏi giường, mở cửa ban công.
Phát hiện ra, có người đứng ở ban công phòng cô, phòng cô khóa trái, như thế nào mà anh lại chạy sang được ban công phòng cô, lại nghĩ, Tống Du Liệt muốn sang ban công phòng cô quá dễ dàng rồi.
Phòng của anh cũng có ban công, sao lại chạy sang ban công của cô hút thuốc lá.
Hơn nữa, hút thuốc lá không tốt cho sức khỏe.
Tay hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô đoạt điếu thuốc của anh.
Anh trở mình dễ dàng, cơ thể cô bị nhấc bổng ra ngoài ban công, thắt lưng bị xoay lại theo hình chữ V ngược ép trêи ban công, chân cách mặt đất, nửa người rũ xuống ra phía ngoài.
Những lọn tóc phất phơ giữa không trung cho cô biết rằng, chỉ cần Tống Du Liệt hơi dùng lực một chút, cô sẽ giống như mẹ năm ấy.
Đây là tầng ba, chết thì chưa chắc, nhưng có lẽ sẽ gãy chân gãy tay.
Đối với cái chết, Qua Việt Tú vẫn có một chút sợ hãi.
Hai tay nắm chặt lan can ban công.
Anh dùng lực thêm.
Mũi chân của cô bị nhấc bổng lên không trung, mắt nhìn thấy cô muốn dùng chiêu bổ nhào xuống để nhảy xuống mặt đất, tay run run bỏ ra khỏi lan can ban công, theo bản năng sinh tồn khiến đôi tay chới với giữa không trung, cố gắng giành lấy thứ gì đó trong tuyệt vọng.
Thời khắc cuối cùng, chân của Tống Du Liệt chặn chân cô lại, cơ thể cô được giữ ổn định trêи lan can ban công, nhưng tay lại không nắm được bất cứ thứ gì, chỉ có tóc rũ xuống, yết hầu khó khăn phản đối:
Tống....Tống Du Liệt.
Nhìn ngược lại Tống Du Liệt.
Cơ thể anh nghiêng về phía cô, tạo nên trạng thái quan sát, tiếng "Qua Việt Tú" nghe khàn khàn.
"Ngàn vạn lần cũng đừng hoài nghi quyết tâm giết chết Qua Việt Tú lúc này của Tống Du Liệt, đùa vui không? Qua Việt Tú, đùa có vui không?"
Nước mắt chảy ngang, ngọn gió đêm nhẹ nhàng đưa chúng ra khỏi khóe mắt cô.
"Không phải là khuôn mặt nhìn cũng tạm được, tóc cũng khá đẹp, không phải là bộ ngực lớn hơn một chút thôi sao?"
Lại có nước mắt từ khóe mắt bay đi.
Dòng lệ từ khóe mắt cô bị gió cuốn đi, nhưng chất lỏng rơi xuống chóp mũi cô là sao vậy?
Vươn đôi tay ra, cô muốn chạm vào anh sao? Không biết, không biết nữa.
"Sinh nhật mẹ tôi, suốt ba năm, tôi lấy lí do bận rộn học hành và công việc quá nhiều nên chỉ cho người gửi quà, nhưng cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi lại chỉ muốn gọi "ông ngoại" của chúng ta là "ông lão", từ chối gặp mẹ, gọi ông ngoại của mình là "ông lão", hai việc này luôn không dám thừa nhận là vì em, Qua Việt Tú đáng hận như vậy, làm sao có thể?!"
"Qua Việt Tú, em phải biết rằng, em có thể dùng bệnh tâm thần làm lí do, còn tôi thì không, cái gì có thể đụng vào và cái gì không thể đụng vào, luật lệ đã quy định rõ ràng như vậy, và còn cả một hệ thống những điều trói buộc, thế nhưng cho dù là như vậy.... mỗi ngày tôi đều muốn hôn muốn sờ chị họ của mình."
Chất lỏng thứ hai từ không trung rơi thẳng xuống, lần này rơi xuống khóe miệng cô.
Cảm nhận được cơn đau dạ dày đang đến, đau đến long trời lở đất.
Trong lúc đau đớn, ở Trung Quốc có một ngày lễ truyền thống gặp mặt hằng năm, ông ngoại nhận bao lì xì từ tay trợ lý của mình, phát cho "Đống Đống" một bao lì xì bình an, phát cho A Liệt một cái. "Cảm ơn ông ngoại." Giọng nói của cô lanh lảnh, còn giọng anh thì trầm hơn chút.
Hiếm khi có một khoảng thời gian rảnh rỗi, ông ngoại tay trái dắt cô tay phải dắt anh, lúc ở phố người Hoa vô tình gặp bạn bè của ông, rồi niềm nở giới thiệu, đây là cháu ngoại và cháu gái ngoại đích tôn của tôi, nếu như gặp được người ngoại quốc, họ sẽ tấm tắc khen ngợi: "Tạ ơn Thượng đế, bọn chúng thật xinh đẹp." Nhưng nếu gặp phải những người phương Đông, họ sẽ nói rằng: "Cháu nhất định là chị còn cậu này nhất định là em trai."
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt, cậu bé được ông lão dắt tay đã cao vượt hơn cô gái một cái đầu, mới đầu, chỉ là cao hơn một chút.
Bây giờ, bây giờ đã cao hơn rất nhiều.
"Qua Việt Tú", anh lại xích lại gần cô: "Sáng sớm hôm qua, em nhất định đã nhìn thấy những mảnh vỡ nhỏ rơi xuống phòng bếp, tôi tin em rất hi vọng đó là hành vi của những động vật nhỏ vào ban đêm, nhưng đáng tiếc là không phải, mảnh vỡ rơi xuống trong phòng bếp đó là kiệt tác của em đấy, lúc đó chúng ta quần áo còn chưa kịp cởi, còn về phần tối qua, có cần tôi nói cho em biết, chúng ta đã dùng hết mấy cái không? Hửm? Qua Việt Tú, đùa có vui không? Đùa vui lắm sao?"
Lắc đầu, cô cật lực lắc đầu.
Tống Du Liệt cái tên khốn nạn này, cô phải đánh anh, anh đang nói bậy gì đấy.
"Chi tiết, thời gian, địa điểm....."
Không, không, không!
"Câm mồm, Tống Du Liệt anh câm mồm lại cho tôi." Cô giãy thật mạnh, dòng lệ trêи khóe mắt không ngừng tuôn ra, ra sức lắc đầu, giãy không nổi thì chửi ầm lên, tên khốn nạn, anh dứt khoát buông tay được rồi đấy, để cho người đáng hận như Qua Việt Tú tìm mẹ cô ta đoàn tụ đi, mắng còn chưa đủ, cô phải duỗi chân đạp anh. Sức lực khỏe đến mức dọa người, một chân cô thật sự đã thoát được anh, nhưng thuận theo động tác này, cơ thể cô rơi xuống--------
Một giây sau, cơ thể gần như rơi xuống thì được nhấc bổng lên.
Tựa như năm ấy, anh vớt cô từ trong nước ra, lúc cô cho rằng mình đã sắp chạm vào cái chết.
Nắm đấm như mưa rơi rơi trêи người anh, tưởng rằng anh sẽ mặc cho cô đánh sao, đừng có nằm mơ, anh lại càng hung dữ hơn, kéo cổ áo cô, ra sức túm cô rời khỏi lan can, nắm được bàn tay đang đấm về phía anh, một lúc trói chặt hai tay ra sau lưng. Tên khốn nạn này, suýt chút nữa thì vai trật khớp rồi, tay không cử động được, chen chân vào, động tác này càng khiến anh bắt hụt, chân sau thâm nhập giữa hai đùi cô, anh mở cửa ban công phòng cô ra, khốn nạn, mở cửa ban công phòng cô ra làm gì.
Mở cửa ban công, hung hăng đem cơ thể cô ép lên tường, âm thanh khàn khàn trong đêm tối càng dọa người, phẫn nộ mang theo quấn quýt: "Không phải là khuôn mặt nhìn cũng tạm được, tóc cũng khá thuận mắt, không phải là bộ ngực lớn hơn một chút thôi sao?"
Đóng cửa ban công lại, răng môi quấn quýt.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Qua Việt Tú bị âm thanh rất nhỏ làm cho tỉnh giấc.
Lông mi run rẩy, cô mở mắt.
Giữa ánh bình minh nhạt nhòa, là sắc màu nhẹ dịu của bức tường và trần nhà.
Khuôn mặt cô đối diện với cửa phòng, lúc ngủ cô không thích quay mặt về phía cửa phòng.
Xoay người lại.
Cứ như vậy, bất chợt không kịp đề phòng-----
Đôi mắt nhìn cô khiến cô hoảng hốt.
Thế nào mà Tống Du Liệt lại nằm trêи giường cùng cô, cô nhất định là đang nằm mơ rồi.
Nhắm mắt lại lần nữa.
Hơi thở ấm áp từng chút từng chút phả vào mặt cô, cùng với âm thanh nhỏ vụn vỡ.
Tiếp tục nhắm chặt mắt lại, nhắm chặt đôi mắt.
Nhưng, lông mi không nghe lời mà run rẩy, cắn chặt môi, để cho mình không được phát ra bất cứ âm thanh nào, bây giờ cô đang nằm mơ, đúng vậy, bây giờ cô đang nằm mơ. Trong mơ anh rất xấu xa, xấu xa kinh khủng, không để cho cô một chút không gian nào: "Thích không?" Anh thì thầm hỏi cô, cô cắn chặt môi. "Thích như vậy có phải không? Hử?" Giọng nói càng thấp hơn, trầm hơn, anh cần mẫn, còn cô thì đã không còn sức mà chống lại.
"Qua Việt Tú." Tiếng gọi dịu dàng.
Phải trả lời thôi.
Nhưng không thể trả lời, nhất định không được trả lời, cô nhắc nhở bản thân trong mơ, nhưng đôi môi cắn chặt kia lại bật ra: "Ừm."
"Thích không", giọng anh dịu dàng. "Trả lời anh, giống như tối qua em đã trả lời anh ấy."
Tối hôm qua, trong đêm tối đầy ám muội, cửa ở ban công rung lên ầm ầm vang dội, tay siết chặt bả vai anh, bọn họ như hai đứa trẻ đang thảo luận: "Qua Việt Tú, thích anh làm vậy với em không?" "Thích."
"Qua Việt Tú, thích anh làm vậy với em không?"... "Thích, đồ tồi."
"Chị họ à, thích anh làm vậy với em không?" ... "Đã nói là thích rồi, đồ khốn nạn."
"Chị họ à, thích anh làm vậy với em không?"
"Thích."
Tiếng "Thích" từ trong miệng tuôn ra, không biết đâu là thực đâu là mơ nữa.
Mở mắt.
Giữa ánh bình minh nhàn nhạt, ánh mắt anh âm u.
Rùng mình một cái.
Rùng mình chắc không phải mơ đâu, đúng không.
Anh nhìn cô, không cho phép ánh mắt cô né tránh, tay kéo một cái.
Chiếc chăn đắp trêи người cô từ từ tuột xuống, cơ thể cô nhìn không sót một thứ