Tiếng sấm tiếng mưa rơi.
Qua Việt Tú cả người ướt sũng đứng trước cửa phòng Tống Du Liệt.
Cô gấp đến nỗi không chờ được muốn chia sẻ cảnh tượng ở phòng sách của bố với cậu, cô sẽ dùng biểu cảm chán ghét của Tống Du Liệt mà thông báo:
Này này học sinh xuất sắc, không không, là em họ thân yêu của tôi, bố của tôi cùng mẹ cậu đã dan díu với nhau, khi mẹ tôi còn chưa chết thì họ đã dan díu với nhau rồi.
Mở cửa phòng ra
Nước vẫn còn nhỏ giọt không ngừng, từ tay áo, từ làn váy, cũng từ khóe mắt
Tay lắc lắc áo ngủ của Tống Du Liệt, nói Tống Du Liệt mau dậy đi, Tống Du Liệt nhanh nhanh lên.
Tống Du Liệt mở to mắt, bộ dáng của cô dĩ nhiên đã làm cậu sợ.
Nhưng-----
Cô không nói cho cậu, bí mật của bố cô và mẹ cậu
Cô hôn cậu
Môi áp lên bờ môi cậu, nói Tống Du Liệt, tôi muốn chết.
Cậu đẩy cô ra.
"Tống Du Liệt, tin hay không, giây tiếp theo tôi đã chết rồi"
Lực tay đẩy cô nhẹ dần.
Vì thế cô thành công hôn cậu một lần nữa
Cậu lại đẩy cô ra, cậu nói Qua Việt Tú, chị biết chị là ai không?
Làm sao mà cô không biết cô là ai được, cô là Qua Việt Tú
Cậu nói ừ. Nói "Qua Việt Tú, chị là chị họ của tôi"
Những lời này cô thích nghe.
Đúng vậy, Qua Việt Tú là chị họ của Tống Du Liệt, nhưng thế thì đã sao? Mẹ cậu không thèm bận tâm đến thân phận mà vẫn ở cùng với bố tôi, tại sao tôi và cậu không thể ở bên nhau?
Qua Hồng Huyên và Hạ Yên giấu giếm sau lưng cô, vậy cô sẽ giấu giếm ở bên Tống Du Liệt
Đây là cách tuyệt vời nhất cô có thể nghĩ ra, khi vừa nghĩ ra, nội tâm cô liền rất hưng phấn
Đúng vậy, cô sẽ làm như vậy. Nhất định sẽ làm.
Mở cửa sổ phòng cậu ra, bò lên trêи khung cửa sổ, đây là lầu ba, dưới lầu là nền cứng.
"Qua Việt Tú, chị đừng làm loạn" cậu đuổi theo
"Cậu không tin tôi sẽ chết sao?" nghiêng người nhìn cậu
Càng nhiều nước mưa rơi trêи người cô, những tia sấm chớp lớn nhỏ khiến bầu trời đêm loang lổ, tiếng sấm ầm ầm.
Thứ duy nhất giữ cô lại với cửa sổ là mũi chân, trong không gian hữu hạn, những ngón chân ấy trông rất chật vật giữ lại mối liên kết ấy, loại trạng thái này rất giống nghệ sĩ xiếc đi trêи dây.
"Đi xuống" cậu ngẩng đầu lên nhìn cô
Lắc đầu, nói Tống Du Liệt, tôi thật sự rất phiền, phiền vì cứ cách một đoạn thời gian lại phải đến đó sống, phiền vì bị mấy người kia hỏi cậu đang học ở trường nào? Một khi tôi nói với những người đó tôi không đi học, những người đó sẽ dùng ánh mắt nhìn thấy quái vật mà nhìn tôi, không đi học rất kỳ quặc hả?
"Không kỳ quặc, chẳng có gì kỳ quặc cả" người con trai rất khó mở miệng nói chuyện bây giờ đang nói chuyện với cô.
Cười, một phút lơ đãng, mũi chân chút nữa là dẫm không vững
"Qua Việt Tú!" Vội vàng kêu lên.
Lắc lư mấy cái mới đứng vững lại được, xem ra, em họ vẫn rất lo lắng cho sự an toàn của cô, điều đó là đương nhiên, nếu cô thật sự ngã xuống, ai cũng sẽ đoán ra được là cô ở phòng của Tống Du Liệt mà xảy ra chuyện
Cười với Tống Du Liệt.
"Đi xuống" cậu vươn tay ra trước mặt cô, nhẹ giọng nói.
"Không"
"Hay là như vậy, không xuống thì ngồi xuống được không?" cậu hỏi.
Rõ ràng là mới 12 tuổi, nhưng giọng nói, ngữ điệu không hề giống 12 tuổi, lúc này đứng trước cửa sổ, cậu cứ như một người học cấp ba rồi ấy, và cậu đang nhẹ nhàng khuyên nhủ đàn em khóa dưới.
Mê muội, cô ngồi ở khung cửa sổ.
Tiếng mưa rơi, tiếng sấm
gập đầu gối lại, cằm gối lên đầu gối, hỏi Tống Du Liệt, tôi rất xấu hả?
Cậu không trả lời
"Xem ra là tôi rất xấu" giả vờ muốn đứng lên.
"Không, chị rất đẹp" cậu nói.
Miệng thì nói nhưng mắt lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Cậu đã nhìn tôi đâu" lẩm bẩm.
Vì thế đôi mắt nhìn ở bên ngoài cửa sổ chuyển sang nhìn cô.
"Tôi muốn nghe mấy lời khen tôi xinh" cô nói với cậu
"Mặc váy chấm bi rất đẹp" cậu thấp giọng nói.
Váy chấm bi, nghĩ nghĩ, bộ váy chấm bi kia cô vẫn còn giữ.
"Rồi sao nữa?"
Cậu lại không trả lời, chỉ nhìn cô, giống như đang tìm kiếm cái gì đẹp trêи mặt cô
Tay dừng trêи vai cậu, lông mi run vài cái.
Cúi đầu, môi dán trêи môi cậu.
Đôi môi run rẩy nói "Tống Du Liệt, cậu mà còn đẩy tôi ra, tôi sẽ nhảy xuống đấy"
Cái tay muốn đẩy cô ra rụt lại
Cứ như vậy, cô ngồi trêи cửa sổ, cậu đứng.
Bốn cánh môi nhợt nhạt dán vào nhau, đều có mùi vị của nước mưa.
Giờ khắc này, có ý nghĩa với Qua Việt Tú rằng: dì nhỏ, tôi và tâm can bảo bối của dì đang ở bên nhau.
Hỏi Qua Việt Tú lần đầu tiên hôn Tống Du Liệt có cảm giác gì?
Một cô gái 16 tuổi rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài hôn một cậu con trai 12 tuổi có cảm giác gì, giống như vậy nè, môi rất mềm mại, lành lạnh, rất kỳ quái.
Tư thế đó ước chừng duy trì được nửa giây, cô liền nhảy từ cửa sổ xuống phòng cậu.
Qua đêm nay, nửa tháng tiếp theo, Qua Việt Tú không ngừng sốt cao, mấy lần tỉnh lại cô đều nhìn thấy hốc mắt đỏ đỏ của dì nhỏ đang ngồi trước giường cô.
Chỉ là, dì nhỏ à, bộ dáng hốc mắt đo đỏ của dì bây giờ rất xấu
Xấu mù mắt.
Khi cơ thể Qua Việt Tú đã hoàn toàn khỏe mạnh, đã đến giữa mùa thu.
Giữa thu, cuối thu, đầu đông.
Một ngày mưa đầu đông, Qua Việt Tú bảo quản gia kêu Tống Du Liệt
Đến khi hoàng hôn, Tống Du Liệt mới xuất hiện trong phòng cô
Đưa Carmen cho Tống Du Liệt, sách mới mua, chuyển ngữ bằng tiếng Na Uy
Mở trang đầu ra: "Đọc"
Mấy ngày trước, Tống Du Liệt vừa mới bước qua sinh nhật 13 tuổi
Đọc xong cuốn Carmen bằng tiếng Na Uy, đã là đầu xuân năm mới, kết cục của chuyện xưa là quan quân tuổi trẻ giết chết nữ công của xưởng thuốc lá, bởi vì nàng yêu một dũng sĩ đấu bò.
Ngôn ngữ Na Uy thật sự rất đẹp, khi chết, nữ vũ công của xưởng thuốc lá còn mang giày Maroc lần đầu lên sân khấu, mang khăn che mặt của vũ công nữ, và ngã trêи tấm thảm cũ nát, màu máu tươi cũng diễm lệ như màu đôi giày Maroc mang trêи chân nàng, ngày kế, mọi người mới phát hiện ra thi thể của nàng, giống hoa giấy điêu tàn.
Khi thi thể của nữ công bị mang đi, Qua Việt Tú đang nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ là dàn nho.
Mảnh vườn nho này nhìn thế nào cũng không giống mảnh ở Beverly Hills, cô nhìn vườn nho đến thất thần.
Bố và dì nhỏ lại không ở nhà nữa, bố đi công tác, dì nhỏ đi New York thăm bạn cũ
Đứng dậy, giật lấy sách trêи tay Tống Du Liệt
Nhón chân, hôn Tống Du Liệt
Môi vừa chạm vào, cả cô và sách đều rơi trêи mặt đất, sức của thiếu niên cũng lớn quá đấy.
Nhưng mặc kệ thế nào, cô đã hôn được môi của cậu.
Đây là nụ hôn lần thứ hai của cô.
Lúc này Qua Việt Tú mười bảy tuổi.
Tống Du Liệt vẫn sẽ đến phòng cô vào hoàng hôn như cũ, đọc diễn cảm cho cô nghe, có điều tiếng Na Uy được đổi thành tiếng Pháp, Tống Du Liệt năm trước bắt đầu học tiếng Pháp, nghe nói giáo viên dạy tiếng Pháp khen cậu không dứt miệng.
Lần thứ ba cô hôn cậu xảy ra vào đêm khuya.
Nửa đêm, Qua Việt Tú tỉnh lại từ ác mộng.
Mồ hôi trêи trán còn chưa lau xong, cô đã mở cửa phòng Tống Du Liệt.
Mang theo ngập tràn phẫn nộ, môi dán vào môi cậu, học theo hình ảnh, từ cánh môi trêи trằn trọc xuống môi dưới, cứ như vậy vài lần, cậu tỉnh rồi.
Mắt trợn tròn, để mặc cô.
Phẫn nộ. Trừng lại cậu.
Tiếp tục trằn trọc trêи đôi môi cậu, cho đến khi đôi môi cô tê dại
"Qua Việt Tú, chị là kẻ điên". Cậu an tĩnh nhìn cô, cũng nói ra một cách an tĩnh
Ở Los Angeles lúc nào cũng có thể nhìn thấy con đường ven biển
Buổi chiều đó, Qua Việt Tú, lái xe vào biển.
Lúc tỉnh lại
Dì nhỏ khóc sướt mướt, Qua Hồng Huyên vẻ mặt phẫn nộ, Tống Du Liệt đứng trước cửa sổ, ông ngoại cũng tới.
Mùa xuân này, Qua Việt Tú bị lệnh cưỡng chế dọn vào một căn phòng vuông vức màu trắng
Căn phòng này mang phong cách nông thôn Mỹ, cách xa ngoại thành, xung quanh là rừng rậm, hồ nước, Qua Hồng Huyên không lâu trước đây đã mua lại miếng đất này trong tay một người bản xứ, nghe nói là mua cho cô.
để cô đến nông thôn điều dưỡng thân thể, nói thì dễ nghe, nhưng trêи thực tế, Qua Hồng Huyên nghe theo kiến nghị của bác sĩ, tiến hành cưỡng chế trị liệu với cô.
Khi nào uống thuốc; khi nào nghỉ ngơi; khi nào nghe nhạc; khi nào học tập; khi nào xem TV; khi nào đi rừng rậm tản bộ đều được quy định
Ở đó cũng được, nhưng bọn họ phải đáp ứng một yêu cầu của cô, mỗi buổi chiều chủ nhật, Tống Du Liệt phải đến thăm cô.
"A Liệt có rất nhiều chuyện phải làm". Tốc độ dì nhỏ trả lời rất nhanh
Không để ý đến dì nhỏ, nhìn ông ngoại, nói "Cháu chỉ muốn gặp A Liệt thôi"
Dì nhỏ còn muốn nói gì đó, Tống Du Liệt đã mở miệng
"Có thể"
Sự việc cuối cùng cũng được sắp xếp như vậy.
Thậm chí dì nhỏ muốn đến thăm cô, cũng phải chờ cô điện thoại, đợi cô gọi điện bảo đến mới được đến, nếu cô không gọi điện bảo đến thì không thể đến.
Dì nhỏ có lẽ đã nhận ra gì đó, nhưng dì che giấu quá tốt, nói với ông ngoại nhất định là do A Việt giận dì, gần đây dì quá bận.
Người phụ nữ tên Hạ Yên rất thích hợp với Los Angeles, một nhà văn nào đó, một họa sĩ nào đó đều là bạn thân của bà ta, cuối tuần thường đi du lịch, thường xuyên cùng những ngôi sao có danh tiếng tốt làm từ thiện, cũng hay giao lưu với những chính trị gia có danh tiếng, sáng lập quỹ từ thiện, tham gia bảo vệ quyền lợi của người Hoa. thỉnh thoảng, tờ Hoa Biên cũng sẽ đưa tin cuộc sống tình cảm của bà, thời gian trước thì cũng một vị luật sư ăn tối, cuối tuần trước thì cũng một thương nhân xem concert.
Người như vậy có thể không bận ư?
Dọn đến căn nhà màu trắng cùng Qua Việt Tú còn có quản gia và Khiết Khiết, hai người làm và một nhân viên bảo vệ.
Qua Hồng Huyên một tháng đến thăm cô một lần, cô không thể cự tuyệt thân phận người giám hộ của Qua Hồng Huyên nhưng mỗi lần Qua Hồng Huyên đều phải xanh mặt mà rời đi
Tống Du Liệt mỗi buổi chiều chủ nhật đến một lần, Karona thì cách ngày sẽ đến.
Karona