"Đống đống" "Đống đống"
Hai tiếng Đống Đống chồng lên nhau, nho nhỏ từ bên tai, cao vút đến từ đỉnh đầu cô.
Phát ra từ đỉnh đầu rõ ràng là từ ông ngoại.
Hoang mang rối loạn, tay đẩy người trêи người mình ra, nhưng lại chỉ đụng toàn là không khí, lại đẩy, lòng bàn tay cũng chỉ toàn là không khí.
Trong lòng bỗng trầm xuống.
Mở mắt ra, chỉ có một tiếng Đống Đống, chỉ có một người gọi cô là Đống Đống, người còn lại gọi cô là Đống Đống đi đâu rồi?
Đôi mắt lướt xung quanh, không có, sao đột nhiên lại không thấy đâu rồi?
Đôi mắt lại đảo một vòng, vẫn không có, lại nhìn bên cạnh, cũng không có ai, nhìn ngây ngốc vị trí bên cạnh mình.
Tiếng Đống Đống thứ hai kéo Qua Việt Tú trong trạng thái hỗn độn trở về
Tập trung lại, ông ngoại nhìn cô, bên cạnh ông ngoại còn có trưởng trấn
Nhanh chóng đứng dậy, gọi một tiếng "Ông ngoại" trước, sau đó gọi "Bác trưởng trấn"
Ông ngoại hỏi cô, Đống Đống lúc nãy con ở đây cười cái gì vậy?
"Không....con đâu có cười". Đáp
Ban đêm, chọn một ngăn kéo bình thường rất ít mở ra, Qua Việt Tú bỏ hộ chiếu, CMND, chứng nhận phóng viên v.v vào một cái túi rồi ném vào trong đó, mắt không nhìn thấy tâm không phiền
Hộ chiếu trở về đúng chủ, Tống Du Liệt đã làm một chuyện cực kỳ đúng.
Nhưng cái chuyện đúng đắn này khiến cô làm trò cười cho trưởng trấn.
Trong mắt cư dân ở trấn Mossan, cô là một cô gái rất bình thường, ở đây bọn họ rất quý cô, bọn trẻ con còn thầm bảo nhau, con gái Trung Quốc so với con gái Paris đáng yêu hơn nhiều.
Tống Du Liệt vẫn làm chuyện khiến trong lòng Qua Việt Tú rất tức giận, đó là ông ngoại liên tục gọi cho anh ta 2 lần nhưng đều phải gọi vào văn phòng của tổng giám đốc, hơn nữa, cuối cùng cũng không gặp được Tống Du Liệt.
Càng bực bội hơn chính là ông ngoại không hề tức giận, trong lòng cô rất hy vọng ông ngoại sẽ nghiêm chỉnh mà dạy bảo Tống Du Liệt.
"A Liệt gần đây rất bận, có thể thông cảm". Ông ngoại nói như vậy với cô.
Bận ư?
Nghĩ lại thì hình như cũng đúng, Tống Du Liệt hẳn là rất bận, bận mở rộng thị trường, bận dây dưa với cô gái học nghệ thuật kia.
Tấm ảnh chụp Tống Du Liệt và cô gái tóc dài ở cửa hàng chocolate, Qua Việt Tú cũng đã nhìn thấy, cho dù người ta lấp ɭϊếʍ "đó không phải CEO SN Energy" thế nào, nhưng đối với Qua Việt Tú mà nói, cho dù độ nét của ảnh chỉ có mấy phần trăm, cô cũng có thể chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đó có phải Tống Du Liệt không.
Đừng nói là độ nét của ảnh hơn mấy chục phần trăm thế kia.
Chàng trai trẻ đi ra từ cửa hàng chocolate trong ảnh không phải Tống Du Liệt thì còn là ai.
Thời gian này, quả mâm xôi ngọt ngào của cô cùng cô gái học nghệ thuật kia chắc hẳn là đang tình nồng thắm.
Dừng! Lập tức dừng lại!
Vỗ vỗ trán, lại nữa rồi.
"Là Tống Du Liệt, là Tống Du Liệt!" Qua Việt Tú truyền đạt đáp án như vậy cho trung khu thần kinh của mình.
Là Tống Du Liệt.
Đúng vậy, là Tống Du Liệt, chắc chắn là Tống Du Liệt.
Cơ thể ngã thật mạnh trêи giường, nhắm mắt lại, cơn gió nhẹ thổi qua, bầu trời bên ngoài bức màn màu hồng xanh lục đầy sau, ngôi sao có nhỏ có to như hạt đậu, trêи tủ đầu giường có đặt một chiếc đồng hồ báo thức hình con heo màu hồng.
Không, làm gì có đồng hồ báo thức hình con heo màu hồng, bức màn cũng không phải màu hồng xanh lục, mà là màu vàng nhạt, chính tay ông ngoại chọn cho cô.
Mở mắt ra.
Ánh mắt liếc qua tủ đầu giường, lại lia đến bức màn màu vàng nhạt, cuối cùng, dừng ở trêи trần nhà.
Muốn bắt đầu đếm số ư?
Phải đếm bao nhiêu số mới không nghĩ đến bức màn màu hồng xanh lục, và đồng hồ báo thức hình con heo màu hồng?
Tối hôm qua cô nghĩ đến bức màn thủy tinh, bởi vì muốn treo nó ở giữa phòng bếp và nhà ăn, cô đếm hơn 7000 ngôi sao mới ngủ được.
Hôm nay cô lại nghĩ đến 2 thứ, vậy phải đếm đến bao nhiêu?
Lòng bàn tay đặt lên ngực, nhằm che dấu cảm giác bất lực đang cuộn trào.
Di động rung lên, nhắc nhở quen thuộc của hòm thư kéo Qua Việt Tú ra khỏi cảm xúc uể oải.
Cố Lan Sinh gửi mail cho cô.
Qua Việt Tú không có tài khoản mạng xã hội, càng không có bất kỳ ứng dụng nói chuyện phiếm nào, cô nói với bên ngoài là mình lười nhưng thực tế là trong lòng tự động bài xích(*) các ứng dụng mạng xã hội, bởi vì tính chất công việc, cô không thể không đăng ký một cái email, một tài khoản email khác là Cố Lan Sinh đưa cho cô.
(*): mình để nguyên bài xích ở đây là vì mức độ của từ này hơn cả chán ghét, tự chính trực giác của bản thân mình không muốn đụng đến thứ gì đó.
Cố Lan Sinh vẫn thường gửi email cho cô: một tấm ảnh bầu trời lúc hoàng hôn, tấm ảnh tùy tiện chụp được mái hiên vào ngày mưa, một video con mèo nhỏ lăn lộn trêи mặt đất, video vài phút có chữ trêи đó.
Dần dần, email của Cố Lan Sinh không làm cô bực bội nữa, dần dần, khi tiếng báo nhận được email vang lên, cô sẽ nhanh chóng mở nó ra.
Mở hòm thư ra.
"Ngủ ngon" an tĩnh nằm trong hòm thư
Tên nhóc này thật là lười, cũng không thể nói là lười, không phải anh còn gửi email cho cô sao?
Sau khi đến Provence, Qua Việt Tú tôn trọng lời Cố Lan Sinh nói, đừng gọi điện thoại cho anh, đừng lo lắng cho anh, chờ anh.
Vừa mới thoát ra, tiếng âm báo có email đến lại vang lên.
Mở ra.
"Qua Việt Tú, ngủ ngon."
Tên này không phải lười, mà là chán quá rồi đây.
Tiếng âm báo có email đến lại vang lên.
Mở ra.
"Qua Việt Tú, hôm nay anh rất vui"
Hôm nay Cố Lan Sinh rất vui nhưng hôm nay Qua Việt Tú rất không vui, cô ở bên ngoài mất mặt với trưởng trấn.
Hỏi Cố Lan Sinh, tại sao lại vui?
Tiếng âm báo có email đến lại vang lên.
Mở ra.
"Qua Việt Tú, chờ anh, Qua Việt Tú ngủ ngon"
Lúc này, tiếng âm báo có email đến không vang lên nữa
"Ngủ ngon, Cố Lan Sinh." Nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói.
Tối nay, Qua Việt Tú không còn mất ngủ nữa.
Gần sáng, cô bị đánh thức như thế này, quả khô từ trêи cây rơi xuống cửa sổ của cô, một tiếng nhẹ như vậy
Đôi mắt ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, một ngày mới đang đến, bóng tối trước đó vừa hung dữ vừa nặng nề, thời gian dường như dừng lại, rất lâu rất lâu, phía chân trời xuất hiện một chút ánh sáng, ánh sáng đó rất dọa người, rất nhanh đã khuếch tán khắp nơi, từ ánh sáng màu lam đến màu trắng, ánh sáng màu trắng bị kéo dài đến vô hạn, cho đến khi che trời lấp đất, mặt trời mới chậm rãi nhô lên, những tia nắng của mặt trời mới nhô lên giống như một mảnh giấy vàng phơi trêи cửa sổ, cũng nhuộm vàng luôn quả khô kia.
Chuông báo thức đúng giờ vang lên, Qua Việt Tú phào nhẹ nhõm, duỗi duỗi người.
Một ngày mới lại đến.
Ông ngoại là một học giả thời xưa điển hình, khi nghỉ phép chỉ đọc báo giấy, người mỗi ngày đem báo đến cho ông ngoại tên là Morrow, đưa xong 4 tờ báo, anh ta có thể trở về vườn olive làm việc.
Hôm nay xuất hiện tin tức như thế này: 8 cảnh sát quốc tế tuần sau sẽ đến Nam Phi để điều tra cái chết của thành viên quá cố WHO Đoạn Nhiên.
Mặc dù tin tức này bị nhét vào một chỗ rất khiêm tốn nhưng không thể ngăn cản Qua Việt Tú xem nó là báu vật, đọc từng chữ từng chữ, xem một lần không đủ nên xem lại, di động của ông ngoại vang lên, câu "A Liệt" kia làm Qua Việt Tú theo bản năng dừng lại một chút.
Tống Du Liệt gọi điện thoại cho ông ngoại
Tiếp tục đọc tin tức về tổ chức cảnh sát quốc tế (Interpol) kia, sự xem trọng dành cho tin tức này là bởi vì Cố Lan Sinh.
Qua Việt Tú biết, Cố Lan Sinh gần đây đang ở Johannesburg là vì cái này, kéo tập đoàn điều chế thuốc của Mỹ xuống ngựa chắc chắn là không thực tế nhưng, thế nào cũng không thể thủ phạm hại chết Đoạn Nhiên ung dung ở ngoài vòng pháp luật được.
Ông ngoại vẫn đang nói chuyện điện thoại.
Sao cuộc gọi này lâu vậy? Có gì mà nói dữ vậy trời? Câu "đống đống" kia đột nhiên khiến tờ báo trêи tay Qua Việt Tú xém chút nữa rơi xuống mặt đất.
Vội vàng ngẩng đầu, chạm ánh mắt của ông ngoại, nhanh chóng rũ mắt xuống, uống một ngụm nước, dùng giọng nói bình tĩnh hỏi "Ông ngoại, sao vậy ạ?"
"Con đoán, ông ngoại bây giờ đang nói chuyện với ai?" che loa lại, ông lão cười thần bí.
Nhìn đi, đó là ông ngoại của cô đó.
Thế giới tinh thần của Đống Đống hơi đặc biệt, luôn thờ ơ với sự kiện xung quanh minh, lúc 16 tuổi là 16 tuổi, lúc 25 tuổi cũng là 16 tuổi, lúc 26 tuổi vẫn là 16 tuổi, gương mặt này, đức hạnh này trong lòng ông chưa từng thay đổi.
"Bây giờ ông ngoại đang nói chuyện với A Liệt". Ông lão tự công bố đáp án.
Cô làm một biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ (*)
(*) tỉnh ngộ, kiểu như "ồ hóa ra là A Liệt hả, con không biết đấy"
"Ta tính một chút, con và A Liệt hình như rất lâu rồi chưa nói chuyện"
Không, không ông ngoại, có rất nhiều chuyện ông không biết.
Lúc này là một thời khắc cực xấu hổ.
Vậy, cô nên biểu cảm như thế nào đây? Qua Việt Tú vắt óc suy nghĩ
"Đống Đống có muốn nói chuyện với