Qua Việt Tú không biết mình có thể sống trêи thế giới này bao lâu, có lẽ một năm, mười năm hoặc năm mươi năm nhưng Qua Việt Tú biết rằng, bất kể là 1 năm hay 50 năm, cô sẽ không quên thời khắc này
Khoảnh khắc Cố Lan Sinh cưỡi bạch mã đến tìm Qua Việt Tú
Động tác nhảy xuống ngựa cũng không ngầu, thậm chí áo sơ mi còn dính nước bùn, đế giày còn dính nhiều bùn hơn, trêи vai đeo hai cái túi, trông rất ngốc nghếch và lôi thôi lếch thếch.
Anh còn mang hoa đến cho cô, hoa cũng chẳng ra sao.
Lớn lên bên đồng ruộng, bên bờ sông, dưới chân cầu, những bông đẹp, bông xấu vừa mới ra nụ đã héo mất, lại bứt mấy cọng cỏ đuôi chó, tùy tiện giống như hai đứa trẻ chơi trò chơi gia đình, làm sai chuyện gì, lại mang hoa đến trước mặt: Haizz, cho này, mau lau sạch nước mũi đi.
Có lẽ cách thức Cố Lan Sinh cưỡi ngựa xuất hiện ở hội trường khiến các vị khách cảm giác rất mới mẻ, tất cả con mắt của mọi người đều dán lên người anh.
Cố Lan Sinh chém gió với Qua Việt Tú cũng không ít, anh ấy cũng không ít lần thấy những buổi hội lớn.
Chàng trai trẻ với danh xưng không ít lần thấy những buổi hội lớn dưới con mắt chăm chú của mọi người, chân vẫn còn chưa đứng vững, thiếu chút nữa ngã sõng soài ra đất.
May quá, cơ thể đã ổn định rồi.
Trước mặt bao nhiêu người, bước chân đi về phía cô cũng còn tính là vững vàng
Dừng lại trước mặt cô.
Ảo thuật, biến ra một đóa hoa trước mặt cô.
"Tùy tiện hái trêи đường đấy"
Cũng không định cưỡi ngựa đến tìm Qua Việt Tú, vì né tránh con bò sổng chuồng trêи đường đi, Cố Lan Sinh đã lái xe vào một khe suối, xe hư rồi, bởi vì khoảng cách đến nơi cần đến không quá xa, một người nông dân gần đó đã đem ngựa cho anh mượn
Bộ dáng lôi thôi lếch thếch thế này khiến Cố Lan Sinh cảm thấy rất ngượng, thế là trêи đường anh hái một bó hoa dại.
Nhận lấy hoa
"Qua Việt Tú, anh không biết là tiệc nhà em lại có đông khách như vậy", Cố Lan Sinh nói. "Qua Việt Tú, nếu biết có đông khách như thế, anh sẽ thuê một chiếc xe Lincoln và thuê một người tài xế, đương nhiên, cũng sẽ không thiếu lễ phục". Cố Lan Sinh nói "Toang thật, Cố Lan Sinh đã làm mất mặt Qua Việt Tú rồi". Ra vẻ rất tự trách.
Tiến về phía trước.
Tay đặt lên vai Cố Lan Sinh, cơ thể nhẹ nhàng lướt qua, nhón chân lên, nói bên tai anh "Không sao mà, không mất mặt chút nào"
Cố Lan Sinh lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh cô vào những thời khắc quan trọng nhất.
Mỗi lần xuất hiện đều sẽ khiến cô tâm niệm trong lòng, tạ ơn trời đất, Cố Lan Sinh xuất hiện rồi.
Lần này, cũng thế.
Lại dựa sát vào anh thêm một chút nữa.
Nhỏ giọng nói: đến là tốt rồi, đến rất đúng lúc.
Anh không nói gì.
Thời gian giống như quay lại ngày tháng năm nào đó, có lẽ là ở chợ nào đó, có lẽ là góc đường nào đó, có lẽ là sân ga nào đó, chỉ có hai người họ, xung quanh chỉ toàn người lạ, mệt mỏi quá nên đầu đổ gục qua một bên sẽ tìm được bả vai anh, thời gian không gấp rút, cô muốn dựa vào vai anh bao lâu thì dựa.
Có người ho một cái, tiếng ho rất giống cố ý.
Sau vài cái ho là "Đống Đống"
Là ông ngoại đang nhắc nhở cô: nhanh đem người đến trước mặt ông ngoại.
Kéo tay Cố Lan Sinh đến trước mặt Hạ Tri Chương.
Khách quý hình như đã quên chuyện giật ly trà của cô, nếu không phải nhìn thấy Trương Thuần Tình ngây ngốc đứng một bên, Qua Việt Tú thiếu chút nữa cũng quên luôn, mấy phút trước đã xảy ra chuyện gì.
Nên hòa giải thì vẫn phải hòa giải.
Khuôn mặt tươi cười, bước lên phía trước xin lỗi Trương Thuần Tình, nói rằng cô rất xin lỗi vì đã dọa cô ta hoảng sợ, cô làm như vậy là bởi vì nhìn thấy con sâu trong ly trà, bàn cờ đặt dưới cây Tiêu Huyền (Platanus), khi mùa đông đến thì cây Tiêu Huyền nhiều sâu lắm.
Biểu cảm của đại đa số người: hóa ra là như vậy.
Trương Thuần Tình tin hay không, Qua Việt Tú không biết, nhưng cô biết Tống Du Liệt không tin, mặc dù anh đã giấu sự không tin ấy rất tốt, còn ông ngoại------
Rõ ràng, ông lão bây giờ quan tâm đến chàng trai cưỡi ngựa xuất hiện hơn.
Có lẽ, ông lão đã có những tính toán riêng trong lòng: tuổi cũng tương đương Đống Đống, mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, từ ngôn ngữ cơ thể của hai người đủ chứng minh quan hệ của Đống Đống và chàng trai trẻ tuổi không đơn giản.
A Liệt cũng đã mang một cô gái đến trước mặt ông, Đống Đống mang một chàng trai xuất hiện thì cũng là một chuyện đương nhiên.
Rất tốt, cực kỳ tốt.
Ông lão hiển nhiên bây giờ chỉ muốn biết chàng trai cưỡi ngựa xuất hiện tên là gì, đã quen Đống Đống bao lâu rồi.
Nhưng.....
Qua Việt Tú nhìn thoáng qua ván cờ, vẫn chưa kết thúc, mà cũng sắp kết thúc rồi, trong lòng cảm thán, trước ngày sinh nhật của ông ngoại, ông đã thua liên tục 15 ván rồi.
Nói khẽ bên tai Hạ Tri Chương một lúc, sau đó kéo Cố Lan Sinh rời đi.
Ông ngoại và Tống Du Liệt lại quay về chỗ đánh cờ, tiếp tục ván cờ còn đang đánh dở.
Cố Lan Sinh hỏi cô nói gì với ông ngoại vậy
Cô nói với anh, Cố Lan Sinh, bây giờ anh giống người tha phương quá.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" giọng nói của anh buồn rầu.
Đưa Cố Lan Sinh đến phòng, mở hai cái túi đeo vai ra, tìm thấy một cái rất giống áo sơ mi, sau đó tìm thêm một cái quần sạch.
Cầm áo sơ mi quần tây, chờ ngoài cửa phòng tắm.
Trước khi đưa Cố Lan Sinh đến trước mặt ông ngoại, cô phải tự giới thiệu trước đã
"Bố tôi tên là Qua Hồng Huyên, không sai, chính là cái người "Vua khoáng thạch" trong miệng dân Châu Phi, mà tôi chính là "lan thủy tinh" thần bí trong mắt mọi người đây".
Qua Việt Tú biết những người đó đã đặt cho cô biệt danh "lan thủy tinh"
Lan thủy tinh: loài thực vật sống ở khu vực có cao so với mực nước biển, thích nơi âm u, ẩm ướt, toàn thân không màu, không thể bắt ánh sáng mặt trời, dựa vào xác rữa của những sinh vật xung quanh để sống.
Lan thủy tinh còn có một biệt danh khác là loài hoa tử vong, bởi vì cuối cùng, cũng chỉ có hoa lan thủy tinh mới có thể tồn tại.
Vì những đặc điểm đó, Qua Việt Tú rất phản cảm với những người gọi cô là lan thủy tinh, nhưng vắt hết óc cũng không thể tìm ra ngôn từ hay lý luận nào để phản bác.
Nói cách khác, những người gọi cô là lan thủy tinh cũng có cái lý của riêng mình.
Cố Lan Sinh biết Qua Hồng Huyên, biết Qua Hồng Huyên nên cũng biết cô bé bị gọi là lan thủy tinh kia.
Lúc mới đến châu phi, bởi vì không kịp đổi ngoại tệ, hai người không xu dính túi tìm đến trung tâm cứu viện của Qua Hồng Huyên. (Support Center)
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên trong đó, đổi được rất nhiều ngoại tệ, còn được miễn phí bữa tối, trong lúc ăn bữa tối, bọn họ có nói đến nhân vật Qua Hồng Huyên này, sau đó lại nói đến đứa con gái độc nhất của ông ta.
Cố Lan Sinh có vẻ rất hứng thú với câu chuyện "lan thủy tinh" của cô con gái độc nhất của Qua Hồng Huyên, còn thề nói rằng, đó nhất định là cô bé sẽ tiêu hết 10 vạn euro ở trung tâm thương mại chỉ để thuận lợi bỏ một chiếc bật lửa 10 euro vào túi Hermes của mình.
"Những cô gái như vậy anh thấy rất nhiều". Lúc đấy Cố Lan Sinh đã nói như vậy, lúc đó anh còn trêu cô, người ta họ Qua, em cũng họ Qua, mà tại sao....tại sao trong ví không khi nào có tiền vậy =))))
Trong ví không khi nào có tiền là bởi vì cô không có khái niệm dùng tiền giấy, nhưng ở Châu Phi này, rất ít cơ hội được dùng thẻ
Trong lúc suy nghĩ, cửa phòng tắm hé ra một khe hở, từ khe hở vươn ra một bàn tay.
Cố Lan Sinh đang nghĩ cái gì vậy? Nhíu mày, đẩy cửa phòng tắm ra.
Sau đó -----------
"Qua Việt Tú, em lại...." Cố Lan Sinh tức muốn hộc máu.
Vỗ trán, Cố Lan Sinh đã cảnh cáo cô không dưới mười lần, khi anh tắm không thể tùy tiện mở cửa phòng tắm.
Nhớ lại lời đó, cô đóng cửa lại.
Nhưng vẫn thấy được, ⅓ cái ʍôиɠ cũng xem như là đã thấy được
Cơ ʍôиɠ của bác sĩ Cố cũng rất săn chắc.
Trong bối cảnh kiến trúc của thế kỷ 14, cô gái mặc áo sơ mi sọc màu cafe, dùng một chiếc khăn màu đỏ lựu để buộc tóc dài thành tóc đuôi ngựa, người phụ nữ da trắng như tuyết, bộ ngực đầy đặn, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, những thứ này đủ để làm thành bức ảnh nào đó, ở nơi nào đó, chàng trai nào đó đang rong chơi trong giấc mơ.
Nhưng một màn trước mắt này, không phải là bức ảnh.
Dùng một chiếc khăn màu đỏ lựu để buộc tóc dài thành tóc đuôi ngựa là Qua Việt Tú
Qua Việt Tú đang chỉnh lại quần áo cho anh
Đừng bảo sao cô nghiêm túc như vậy, bởi vì 5p trước bữa tối, cô muốn đưa anh đến trước mặt ông ngoại.
Bây giờ cô đang phân vân không biết để anh mang giày da hay sneaker.
Nhìn cô.
Nếu sắc mặt có thể hồng hơn một chút thì sẽ tốt hơn.
Lúc mới nhìn thấy cô liền nhíu mày, không phải bởi vì bản thân chật vật mà bởi vì gương mặt quá mức tái nhợt của cô.
Gương mặt tái nhợt kia làm anh-----------
"Qua Việt Tú, em đã bị bỏ đói bao lâu rồi?"
Câu Qua Việt Tú, em đã bị bỏ đói bao lâu mà nói với người phụ nữ trước mặt, sẽ cực kỳ không hợp lý.
Ánh mắt Cố Lan Sinh hướng ra ngoài