Khi đầu ngón tay Cố Lan Sinh lướt qua bó hoa trêи sừng bò, Qua Việt Tú tin rằng có hơn một nửa người xem không hi vọng Cố Lan Sinh sẽ thành công, bởi vì trêи sân còn một anh chàng thanh niên mặc áo sơ mi sáng màu còn chưa chính thức trình diễn tài năng của mình, nói không chừng, hai thanh niên cùng màu da có thể đem đến cho họ một trận đấu bò theo phong cách châu Á thật mãn nhãn.
Nhưng mà, Tống Du Liệt đi đâu rồi?
Giống như trả lời cho câu hỏi của cô.
Con bò đực nhích sang một bên khiến thân hình Tống Du Liệt lộ ra ngoài.
Hai chân Tống Du Liệt đứng thẳng tắp, tay trái vòng sau lưng, tay phải nâng lên một góc bốn mươi lăm độ, động tác giống hệt các huấn luyện viên dụ dỗ con bò đực nhảy vọt lên không trung.
Nửa thân trước của con bò đực bay lên không trung, người xem chỉ đành trơ mắt nhìn đầu ngón tay của thanh niên mặc áo đậm màu lướt qua bó hoa, bay lên cao.
Độ cao này không thuộc trong phạm vi năng lực của loài người có thể thực hiện được.
Thanh niên mặc áo sơ mi đậm màu đã sớm chuẩn bị, lúc con bò đực nhảy lên không trung đã lùi vào khu vực an toàn.
Lần này, người phụ trách khiêu khích con bò đực phát đợt tấn công mới là thanh niên mặc áo sơ mi sáng màu, anh lựa một thời điểm thích hợp, tay vỗ nhẹ lên ʍôиɠ con bò, lại dùng tư thế đứng thẳng nghênh đón.
Đây có thể là động tác khiến con bò đực phẫn nộ
Bò đực nổi giận.
Lúc con bò đực đang lao về phía người thanh niên áo sơ mi sáng màu, người thanh niên đó né người, hai đầu gối khuỵu xuống đất, lợi dụng bãi đất đỏ dưới chân làm động tác trượt về phía trước, lại lợi dụng cơ thể dẻo dai luồn qua cái bụng phẳng lì săn chắc của con bò đực.
Con bò đực vồ hụt, phát hiện đã mắc mưu, thân hình to lớn khiến tốc độ xoay mình của nó trở nên khó khăn.
Khi con bò đực xoay mình xong, thanh niên áo sơ mi sáng màu bắt đầu chạy đến chỗ xa nhất của rào chắn.
Con bò đực giận dữ làm sao có thể bỏ qua người đã khiêu chiến uy nghiêm của nó, điều chỉnh trạng thái cơ thể đến mức cao nhất, khởi động, cất bước, lao như điên đến bóng người thanh niên áo sơ mi sáng màu đang chạy bạt mạng kia.
Hai chân làm sao mà có thể chạy đua được với bốn chân.
"Chạy, chạy đi, chạy nhanh lên, chạy nhanh nữa lên Tống Du Liệt, chạy nhanh lên một chút." Cơ thể trở nên cứng đờ, chỉ có bàn tay cuộn thành nắm đấm, thật chặt.
Chặt đến vô cùng.
Quên cả thở, ánh mắt dán chặt vào bóng thanh niên mặc áo sơ mi sáng trêи nền đất đỏ kia, cho đến khi nó biến thành một vệt sáng, phía sau vệt sáng đó là móng guốc đen của con bò đực và chiếc vòng cao su đỏ.
Móng guốc đen vồ lấy vệt sáng kia...
Toàn đấu trường không hẹn mà đều kinh hô, tiếng kinh hô trước nay chưa từng có.
Dường như, chỉ có Qua Việt Tú không phát ra âm thanh nào, cô cũng không biết trong sân đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ thấy vệt sáng trắng kia giống như một chiếc lá, bay về phía lan can.
Tiếng vỗ tay của toàn đấu trường vang như sấm dội, chưa bao giờ toàn đấu trường lại đồng loạt vỗ tay vì một trận đấu như thế cả.
Có một đôi tay khoác lên bả vai cô, vừa lắc bả vai cô vừa nói dọa chết em rồi, Tống Du Liệt tên khốn kiếp, làm em sợ muốn chết.
Thật kì quặc, trong lòng cô cũng nghĩ những lời này.
Tống Du Liệt, cái tên chết tiệt này, anh dọa chết tôi rồi, con mẹ nó anh dọa chết tôi rồi.
Đôi tay kia vẫn còn lắc lắc bả vai cô, giọng điệu nức nở nói em biết anh ấy sẽ không sao, anh ấy là Novichok kia mà.
Nói như thế tức là Tống Du Liệt không sao đúng không?
Trong nháy mắt, hình ảnh trước mắt trở nên rõ ràng.
Vệt sáng trắng biến thành người thanh niên mặc áo sơ mi sáng màu, cơ thể anh đã dính chặt vào lan can màu xanh lá, khu vực lan can màu xanh lá tượng trưng cho khu vực an toàn, theo thứ tự tiếp đó là màu xanh da trời, khu vực màu xanh da trời là phạm vi con bò đực có thể tấn công, cuối cùng là khu vực màu đỏ - khu vực nguy hiểm.
Con bò đực bị chọc giận chỉ có thể đạp chân không ngừng vào lan can cho hả giận, sau khi chạy bạt mạng như điên cơ thể nó đã có dấu hiệu xuống sức, còn Tống Du Liệt ở yên trong khu vực đó, án binh bất động
Thở phào một hơi.
Vừa thở xong, người bên trái nói: "Chị họ, chắc chị cũng bị dọa sợ rồi?"
Nghiêng mặt sang bên cạnh, Qua Việt Tú thấy đôi mắt đỏ ửng của Trương Thuần Tình, hốc mắt đỏ, trán còn lấm tấm mồ hôi.
Trương Thuần Tình gọi cô là chị họ, tại sao Trương Thuần Tình lại gọi cô là chị họ? Thật là kỳ quặc, cũng thật đáng ghét, hốc mắt đỏ ửng của cô ta lại càng đáng ghét.
Qua Việt Tú gỡ cánh tay của Trương Thuần Tình đang lay bả vai của mình xuống.
Rất nhanh, con bò đực lại bắt đầu chạy như điên, lần này người dụ con bò đực chạy điên cuồng là Cố Lan Sinh.
Cố Lan Sinh cũng không muốn sống nữa rồi.
Chẳng qua là sức bật của Cố Lan Sinh còn thiếu sót một chút so với Tống Du Liệt, lúc nhảy về phía rào chắn bị con bò đực quật ngã xuống đất, may mắn là sức tấn công của con bò đực sau một hồi liên tục chạy đã bị tiêu hao bớt, hơn nữa Tống Du Liệt đã kịp thời xuất hiện phân tán sự chú ý của con bò, Cố Lan Sinh mới thành công đứng dậy khỏi bãi đất, lại bắt đầu nghênh chiến với con bò.
Hai tên điên.
Tiếp theo, hành động của hai kẻ điên này đã khiến cho khán giả trong đấu trường quên mất bó hoa trêи sừng bò, còn tưởng là đây chỉ là một cuộc biểu diễn đơn thuần, mục đích là muốn con bò đực thuần phục anh này, hoặc là anh kia.
Tin chắc là sau ngày hôm nay khán giả sau này nhắc đến trận đấu buổi chiều nay, rất nhiều người cũng sẽ hình dung như vậy:
Tôi thật may mắn khi được chứng kiến hai thanh niên phương Đông xuất hiện trong đấu trường đấu bò này, mặc dù bọn họ không phải là đấu thủ chuyên nghiệp nhưng phối hợp với nhau hết sức ăn ý, cuối cùng, họ còn thành công khiến con bò đực mệt mỏi thiếu chút nữa là nằm rạp xuống đất, đúng rồi, cuối cùng người thanh niên mặc áo sơ mi sáng màu đã cầm được bó hoa, tôi cũng không biết vì sao hắn ta lại cướp được bó hoa đó nữa, lúc hắn ta cướp bó hoa đi giống như người nhện đột nhiên từ đâu chui ra lấy đi bó hoa trước, bởi vì người thanh niên mặc áo sơ mi đậm cũng chỉ chậm một tích tắc thôi, tôi cảm thấy nếu cánh tay hắn ta dài hơn chút, có lẽ người cướp được bó hoa không chừng lại là hắn ta đấy. Nhưng bất kể ai cướp được bó hoa đều cũng không sao cả, bởi vì màn trình diễn này vô cùng xuất sắc.
Con bò đực được người huấn luyện dẫn vào trong rào chắn, người bắt được bó hoa chính là Tống Du Liệt.
Cái tên đó, rõ ràng là đang khoe mẽ, tư thế cầm hoa cực kỳ ngầu, dựa trêи rào chắn xanh da trời, giống như Spider Man, chân nhún một cái nhảy lên trêи không, nhẹ nhàng lấy bó hoa trêи sừng bò, hơn nữa còn đáp đất bằng một tư thế cực chuẩn của một vận động viên thể thao, cả người cả hoa đều vững vàng đứng trêи mặt đất.
Mà Cố Lan Sinh cũng không tồi, nửa người anh treo lên sừng bò, tay trái nắm sừng, tay phải kéo bó hoa, chạm được vào bó hoa rồi, nhưng tay Tống Du Liệt từ trêи trời rơi xuống.
Chắc mệt mỏi nhất là con bò đực kia nhỉ?
bò đực mệt mỏi, Qua Việt Tú còn mệt mỏi hơn.
Mà cô còn là một người mắc bệnh tâm thần.
Năm phút vừa rồi đã vượt quá sức chịu đựng của một bệnh nhân tâm thần.
Tống Du Liệt là tên khốn kiếp, mà Cố Lan Sinh cũng không phải là người tốt đẹp gì.
Là vì bó hoa kia ư?
Ở trấn Mossan hoa bạt ngàn, tiện tay hái là được cả bó.
Lúc này, cô hẳn là nên rời khỏi chỗ ngồi của mình, không để ý đến hai người kia nữa, nhưng mà chân lại bất động, ánh mắt dán chặt lên cái sân kia.
Màn biểu diễn cực kỳ xuất sắc của hai tên nhóc châu Á kia đã khiến cho bố Dean cười không khép miệng lại được, ông gọi trưởng trấn đến trước mặt hai người này.
Trận đấu bò đã kết thúc, nhưng còn một thứ chưa được công bố, chưa một ai rời khỏi khán đài, bọn họ rất tò mò, rốt cuộc người thanh niên mặc áo sơ mi sáng màu sẽ tặng hoa cho ai, có được bó hoa này không hề dễ dàng.
Lão Dean cực kỳ hiểu ý muốn của khán giả.
Khi được hỏi sẽ tặng hoa cho cô gái nào, Tống Du Liệt chỉ dùng sự im lặng để trả lời.
Đấu trường lạnh xuống.
Một cô gái tóc xoăn dài ở hàng trước đột nhiên lao xuống khán đài, vọt tới trước mặt Tống Du Liệt, cô gái tóc xoăn này cũng làm một chuyện tương tự với Elena, muốn Tống Du Liệt ký tên lên xương quai xanh của mình.
Ký tên xong, cô gái tóc xoăn dài này còn cướp micro của bố Dean.
Giọng nói vô cùng phấn khích của cô gái tóc xoăn đó vang lên toàn đấu trường: "Tôi thề, anh ấy là người đàn ông châu Á đẹp trai nhất mà tôi từng gặp, tôi cảm thấy tôi đã từng thấy anh ấy ở đâu rồi, ở trêи báo, tạp chí, TV, tôi thề đó."
Cô gái tóc xoăn vừa nói xong, mười mấy cô gái tiếp theo cũng lao xuống khán đài, đồng loạt tới trước mặt Tống Du Liệt kéo cổ áo, cởi áo khoác.
Toàn bộ nhân viên bảo vệ đấu trường thấy cảnh tượng này có chút không khống chế được, lập tức phong tỏa toàn khán đài.
Người cuối cùng đi về phía Tống Du Liệt là cô gái tóc ngắn mặc áo màu lựu đỏ, nhìn kĩ, thì ra đó là Trương Thuần Tình.
Chắc hẳn Trương Thuần Tình không đến đây để đòi ký tên mà muốn nhìn Tống Du Liệt thật kĩ xem anh có bị thương chỗ nào không? Mọi thứ đều ổn cả chứ?
Chỉ có dùng chính con mắt và tay sờ xác nhận thì mới yên tâm.
So với màn biểu diễn khoe mẽ của Tống Du Liệt, bác sĩ Cố có phần lép vế nhiều, nhưng vấn đề là bố Dean vẫn còn đang kéo cánh tay anh.
Chắc là vì lão Dean nhìn tình cảnh trước mắt sốc quá quên cả buông tay Cố Lan Sinh ra; hoặc là còn muốn cả hai người thanh niên này cùng phỏng vấn một lần, nếu ông đoán không lầm hai thanh niên châu Á này hẳn là có quen biết nhau.
Bác sĩ Cố