Điện thoại truyền ra âm thanh tút tút nhàm chán, cứ mãi như vậy, rất nhanh chuyển sang chế độ máy bận.
Tống Du Liệt không bắt máy, không, phải là Tống Du Liệt không muốn nhận điện thoại.
Được, được lắm, là do Tống Du Liệt tự đánh mất cơ hội.
Tống Du Liệt tự đánh mất cơ hội được Qua Việt Tú chủ động dâng đến tận cửa
Cô đã phải chủ động đưa đến tận cửa, tên khốn Tống Du Liệt kia còn không thèm, sau này, cô sẽ không để ý đến anh nữa, cũng không thèm nhớ đến anh nữa.
Lúc thả điện thoại về chỗ cũ, Qua Việt Tú lại nghĩ nhỡ đâu Tống Du Liệt không nghe thấy chuông điện thoại.
Chắc là anh bận lắm, ngoại trừ việc phải tham gia tiệc từ thiện buổi tối cùng với phu nhân Tổng thống, ban ngày anh còn phải đi kiểm tra nhà máy SN Energy ở Zimbabwe, phu nhân Tổng thống còn mời anh đến thuyết giảng ở trường học cũ của bà.
Bởi vì quá bận bịu nên anh không nhận được điện thoại của cô ngay, rất có thể là như vậy.
Chờ một lúc nữa nhìn thấy cuộc gọi nhỡ chắc anh cũng biết, đến lúc đó anh sẽ gọi lại cho cô, Qua Việt Tú đoán Tống Du Liệt sẽ lạnh lùng trả lời điện thoại của cô: Qua Việt Tú, em lại gây ra tai họa gì rồi phải không?
"Em không có." Khẽ trả lời, khóe miệng cũng không kiềm chế được mà cong lên.
Vậy cho Tống Du Liệt thêm một cơ hội nữa đi.
Một giọng nói nhỏ trong lòng từ "Tống Du Liệt, mau nghe điện thoại đi." biến thành "Tống Du Liệt, mau gọi điện cho Qua Việt Tú đi."
Tống Du Liệt, mau gọi cho Qua Việt Tú đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Chiếc điện thoại vẫn kề cà không đổ chuông.
Không sao, rất nhanh sẽ reo lên thôi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.
Chín giờ, chín giờ rồi!
Qua Việt Tú, mày còn mong chờ gì nữa?
Đừng nên chờ nữa.
"Đội bóng dở tệ Qua Việt Tú đã bị loại!". Lời nói ấy văng vẳng bên tai cô, cẩn thận nghĩ lại, có lẽ giọng nói khi ấy còn mang theo cảm giác được giải thoát.
Cảm giác được giải thoát kia có thể hiểu là: Cuối cùng có thể thoát khỏi Qua Việt Tú rồi.
Tống Du Liệt đã dứt khoát như vậy, đương nhiên Qua Việt Tú cũng không thể dây dưa thêm nữa.
Tắt điện thoại.
Ngủ, ngủ đi.
Túp lều vải chìm vào bóng tối, xung quanh chỉ có chỉ có âm thanh của đồng hồ chạy: Tích tắc, tích tắc.....
Sau những tiếng tích tắc bất tận đấy, không dám bật đèn, khom lưng tìm kiếm trêи bàn làm việc của Jennifer, cô đã từng thấy Jennifer để thuốc lá ở chỗ này.
Qua Việt Tú nhanh chóng tìm được thuốc lá như ý muốn.
Khom lưng trở lại giường mình, đốt thuốc, dường như đây là lần thứ hai cô tiếp xúc với món đồ này, lần đầu tiên là ở Murmansk.
Lần thứ hai hút thuốc đã lão luyện hơn nhiều.
Dựa lưng vào túp lều vải, gập đầu gối, nhắm mắt lại, mặc cho chất nicotin cay xè thấm vào ruột gan, lần thứ hai, lần thứ ba nhả khói.
Cũng không tệ, thở phào nhẹ nhõm.
Điếu thuốc chưa hút hết đã phát hiện trong lều có người.
"Ai thế?" Giọng run rẩy.
Túp lều vải yên tĩnh, chỉ có ánh sáng mờ nhạt, bóng người cao gầy, sải bước ung dung đến chỗ cô ngồi xuống, lấy điếu thuốc trong tay cô, giọng khàn khàn: "Cái gì mà cũng không tệ?"
Anh dập thuốc lá.
Túp lều vải lại chìm vào bóng tối.
Đồng hồ vẫn đang kêu tích tắc, tiếng hít thở từ một trở thành tiếng hít thở của hai người, cô bước xuống giường, anh cũng đi theo.
Tay lần mò trong bóng tối, cô sờ được tay anh, cúi đầu, trêи cổ tay anh còn in dấu răng của mình: Tống Du Liệt tên khốn kiếp sao không nhận điện thoại của em.
"Không phải tên khốn Tống Du Liệt đã đến rồi sao?" Anh nói với cô.
Đúng rồi, không phải tên khốn Tống Du Liệt đã đến rồi sao?
Trong bóng tối, anh hỏi sao em tìm được anh.
"Muốn tìm được em đúng là chẳng dễ dàng."
Điều này cũng đúng, Tống Du Liệt tìm Qua Việt Tú chẳng dễ dàng.
"Vây..." cong môi, "Vậy anh đến tìm em làm gì?"
"Đến tìm em ấy à...", anh nỉ non bên tai cô: "...là vì muốn hôn muốn ôm muốn sờ em."
Lời này khiến Qua Việt Tú giật mình, có phải tên khốn này đã đi guốc trong bụng cô rồi phải không, còn nhìn trộm bí mật của cô.
"Không được phép nhìn." Cô cảnh cáo anh.
"Được."
Cái bóng kia phủ lên mặt cô, hơi thở hừng hực như lửa đốt khiến cô không thể chịu được.
Khi cơ thể chui vào bên trong túi ngủ (sleeping bag), anh thuận thế đè lên người cô, đầu ngón tay vuốt ve lọn tóc rơi trước ngực, khẽ khàng nói Đống Đống cho anh.
"Ừm.", nhỏ giọng đáp, nhớ tới điều gì bèn ngăn bàn tay anh tháo nút áo ngủ của mình: "Sao thế?". Anh hỏi.
"Nếu Jennifer vào đây thì phải làm sao?
"Không đâu."
"Sao anh biết?"
"Vị hôn phu của cô ấy lái xe đến đây."
"Không vào đây liên quan gì đến vị hôn phu cô ấy lái xe đến đây?" Cô hỏi.
Hơi thở càng nóng phả vào gương mặt cô, giọng nói như cơn gió nồm ngày hè: "Ở trong xe làm rất kϊƈɦ thích, làm một lần ở chỗ ghế lái; một lần ở ghế phụ; ở ghế sau làm thêm một lần nữa, chẳng mấy chốc mà đến sáng." Trong nháy mắt, hai gò má đỏ như lửa đốt, khẽ đánh anh: "Đồ hư hỏng."
Đúng rồi, làm sao mà Tống Du Liệt lại biết Jennifer.
"Sao anh biết Jennifer?", cô hỏi anh, vấn đề này khiến anh nổi cáu: "Qua Việt Tú, em nói nhiều vậy."
"Em tò mò thôi mà." nhỏ giọng đáp
"Tò mò ư? Bây giờ anh hi vọng em tò mò xem thứ tiến vào bắp đùi em là gậy bóng chày hay khúc gỗ lớn, đương nhiên nói nó giống như côn thép nung trong lò lửa cũng được."
Lời này khiến Qua Việt Tú trố mắt nghẹn họng, tên khốn Tống Du Liệt đã học những lời này ở đâu, nhưng bây giờ không phải là lúc để điều tra chuyện này.
Nhưng mà, nhưng mà có một chuyện không nói không được.
Vòng tay qua gáy anh, dùng giọng điệu mềm như bông nói Tống Du Liệt sau này anh phải mua áo ngực màu hồng đào cho em, lúc ấy, tính tình anh cực kỳ tốt, nhẹ cọ vào người cô, hỏi vì sao lại mua?
Ủy khuất nói: "Tại vì Jennifer đó"
"Jennifer làm sao?"
"Trước khi anh tới, cô ấy còn khoe với em được vị hôn phu của mình mua áo ngực màu hồng đào cho cô ấy, Tống Du Liệt anh phải mua áo ngực màu hồng đào cho em, đúng rồi, anh phải mua cho em cả chục cái, Qua Việt Tú muốn đánh bại Jennifer."
Cô nàng Canada kia còn nói cô chắc chắn chưa từng yêu đương.
Nhưng nghĩ kĩ thì cô hình như đúng là chưa từng yêu đương.
Lời nói ấy khiến anh cười khẽ, đẩy anh nói, không cho anh cười, nhưng anh vẫn còn cười, không được cười nữa có nghe không, giọng nói rất tức giận, vẫn còn cười à: "Tống Du Liệt, không được cười."
Câu "Tống Du Liệt, không được cười." mang theo mùi khét nhàn nhạt.
Tại sao lại có mùi khét?
Duỗi chân, dường như gót chân vừa chạm vào thứ gì, nhanh chóng co lại, cảm giác nóng như lửa đốt từ gót chân khiến cô gắng sức kéo mi mắt.
Trong túi ngủ có những đốm lửa tí tách.
Ngẩn người, cầm lấy gối, dùng gối đập vào những đốm lửa nhỏ.
Rất nhanh, túp lều chìm vào bóng tối.
Xung quanh chỉ còn mùi khét nhàn nhạt.
Bật đèn pin lên, nhìn tới nhìn lui xung quanh túp lều vải.
Cười khổ trong lòng: Qua Việt Tú mày đang tìm gì thế?
Đúng vậy, Qua Việt Tú mày đang tìm cái gì? Chẳng nhẽ Tống Du Liệt đã trốn đi, chờ để dọa mày giật mình à.
Không không không, chắc chắn bây giờ Tống Du Liệt đang ở trong biệt thự của phu nhân Tổng thống, nghe nói vị phu nhân Tổng thống này là một học sinh giỏi (A+ level student) ngành pháp luật, bây giờ có lẽ Tống Du Liệt đang nói chuyện về luật với phu nhân Tổng thống, hoặc là đang nấu cháo điện thoại với Trương Thuần Tình.
Thời gian này, rất có khả năng là đang nấu cháo điện thoại với Trương Thuần Tình.
CEO SN Energy và cấp dưới tên May đi dạo ở La baie des Anges(*) đã trở thành chủ đề bàn tán nóng hổi suốt hai ngày liền, một du khách vô tình chụp một bức ảnh: Tống Du Việt đang cầm ván lướt sóng, Trương Thuần Tình mặc bikini, cả hai sóng vai tản bộ dưới ánh tà dương, trông đẹp như những tấm bưu thϊế͙p͙.
(*): La baie des Anges: là một bờ biển nằm ở phía Đông Nam của thành phố Nice, Pháp
Kéo đôi chân nặng trịch, bỏ thuốc lại chỗ cũ, chính