Thầm đếm ngược: Ba, hai một.
Đưa tay kéo chặt ống quần anh.
"Em đói rồi, ăn cơm xong em sẽ đi ngay." Qua Việt Tú nói.
Không trả lời.
"Tống Du Liệt, bây giờ em...", giọng càng nhỏ dần: "Bây giờ em đói lắm."
Một lúc sau.
"Làm sao bây giờ, hiện tại đầu bếp đã tan làm, tôi không biết nên tìm chỗ nào cho em ăn nữa." Đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng.
Là vậy ư?
Dừng một lát, tiếp tục cúi đầu, còn điểm tâm, bánh mì lót dạ hay sữa bò không?
Có lẽ bây giờ anh cũng lười đáp lại.
Vì vậy cô lại hỏi: "Không có điểm tâm, bánh mì với sữa bò lót dạ thì chắc là có nước chứ?"
"Đương nhiên rồi." Anh trả lời nhẹ tênh.
Ý của câu này đồng nghĩa với việc để cho cô đến chỗ anh ở uống nước.
Trước mắt cũng chỉ có thể đến chỗ anh trước sau đó sẽ nghĩ cách khác.
Lần thứ nhất Qua Việt Tú không đứng dậy nổi, tất cả tinh lực(*) của cô dường như đã dùng hết trêи đường tới tìm anh, nếu...nếu như lúc này anh có thể kéo cô lên, cô sẽ vô tình nhào trong ngực anh, sẽ vô tình...vô tình đầu óc nóng lên mà nói Tống Du Liệt, mọi chuyện sau này em đều nghe lời anh.
(*) tinh thần và thể lực
Nhưng, không có.
Anh không làm gì cả, đứng ở đó không khác gì cây cọ.
Vậy cô cũng chẳng có gì để nói, uống nước xong sẽ đi ngay.
Chống tay lên "thân cây cọ", mất rất nhiều sức lực Qua Việt Tú mới đứng lên được, vẫn không dám nhìn anh, cúi thấp đầu, đi theo sau Tống Du Liệt.
Đi theo anh lên bậc thang.
Bốn cánh cửa đều dùng cảm ứng vân tay, dáng anh thẳng tắp, cô cúi thấp đầu xuống nhưng vẫn không cam tâm, thường hơi ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của anh, một trước một sau cứ thế mà đi về phía trước.
Sau cánh cửa thứ tư, ánh sáng cực kỳ chói ở đâu chui ra khiến Qua Việt Tú theo bản năng che mặt lại.
Đèn chùm thủy tinh treo trêи đỉnh đầu khiến cô choáng váng, cũng khiến bóng người cô khúc xạ thành mấy tầng, bất kể là rơi trêи tủ kính, tường kính hay đồ trang trí thủy tinh đều là bộ dạng lôi thôi lếch thếch.
Chắc hẳn lúc này cho dù ai nhìn cũng cho là cô được Tống Du Liệt nhận nuôi, cô là một đứa dân tị nạn, còn anh là ông chủ giàu có sống ở khu nhà giàu.
Có lẽ cô nên ở lại chỗ anh tắm giặt gội đầu, vậy đi, không chừng Tống Du Liệt sẽ cho rằng cô ăn vạ không chịu đi.
Không, không, cô không hề có ý ăn vạ không chịu đi.
Biểu hiện của Tống Du Liệt thật khiến cho người ta cảm thấy thất bại, gương mặt lạnh không khác gì bài poker, nói không chừng còn chê cô xuất hiện làm xấu thể diện của anh, dù sao anh cũng là khách quý của quốc gia này.
"Qua Việt Tú." Tống Du Liệt gọi cô, giọng nói đó không khác gì một quan chức chính phủ đang gọi tên dân chúng chờ tố tụng theo danh sách vậy, rất chuyên nghiệp, không có chút tình cảm riêng tư nào.
Xem ra hành trình 300 dặm Anh của cô coi như tự mình chuốc khổ.
Chỉnh tóc tai lại một chút, cơ thể đứng thẳng tắp.
Giống như khu nghỉ dưỡng, quầy bar cao khoảng nửa người phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của Tống Du Liệt, khuôn mặt cũng giống như đồ trang trí bằng thủy tinh, vừa lạnh lùng nhưng cũng xinh đẹp, mang theo tâm thái người khác chớ lại gần.
Trêи quầy bar có nước, bên cạnh là một hộp điểm tâm rất đẹp
Mang hộp đồ ăn đến chỗ cô đang đứng, Tống Du Liệt nói: "Tôi tìm thấy cái này, có thể lấp bụng"
Khẽ trả lời.
Lúc trước Qua Việt Tú không biết mình có đói bụng hay không, nhưng bây giờ ngửi thấy mùi đồ ăn, Qua Việt Tú mới biết là mình đói, còn là đói như con sói ấy.
Tay vừa chạm đến túi đựng hộp đồ ăn, trêи mu bàn tay có vết bột mì khiến Qua Việt Tú muốn đào một cái lỗ chui xuống, vết bột mì là cô ở doanh trại giúp người ta đánh bột mà có.
Đột nhiên nhớ lại, chắc là chuyện hôm qua, đã qua nửa đêm rồi.
Bỏ lại một câu "Em đi rửa tay", giống như trốn mà chạy đi.
Phòng vệ sinh rất khó tìm, vòng qua vòng lại Qua Việt Tú mới tìm được phòng vệ sinh, tìm một chiếc gương nhìn một cái, tóc cũng dính bột mì, thật là mất mặt.
Rửa tay rửa mặt xong, rửa sạch sẽ cả vết bột mì trêи tóc.
Trở lại khu nghỉ, Tống Du Liệt đã không còn ở đây nữa, cạnh hộp đồ ăn còn có một đĩa trái cây.
Vậy cũng tốt, cô đói lả rồi, nhào vào ăn như hổ đói, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như vậy lại càng hợp với tướng ăn như hổ đói, cô còn nghi ngờ mình có phải Qua Việt Tú không.
Ăn xong điểm tâm, gặm hết hai trái táo, còn uống sạch cốc nước.
Ăn uống no đủ xong bắt đầu buồn ngủ, bây giờ Qua Việt Tú muốn tìm một cái giường ngả xuống đánh một giấc thật ngon.
Chỗ này rộng như vậy, nhất định có không ít phòng trống, nhưng....lúc trước cô nói ăn xong cô sẽ đi ngay, cô cũng muốn đi ngay lập tức chứ nhưng bây giờ cô buồn ngủ quá, hơn nữa, hiện giờ cô không tìm được chỗ nào để ở.
Chậm rãi thả cốc nước xuống.
Ra khỏi khu nghỉ ngơi, Qua Việt Tú bị một bóng người đứng cạnh dọa cho hết hồn, là người đàn ông da trắng đưa cô đến chỗ này.
Qua Việt Tú nhíu mày, trong lòng có cảm giác không ổn.
Quả nhiên, người đàn ông da trắng theo lệnh của cấp trêи đưa cô rời khỏi đây.
Đưa cô rời khỏi đây để đến chỗ nào?
"Ngài Tống đã đặt khách sạn cho cô rồi." Người đàn ông da trắng đáp.
Được, được lắm, ý kiến không tồi, cô lúc nãy còn buồn phiền vì không tìm được chỗ nào để ở, nói lời cảm ơn, đi theo lưng người đàn ông da trắng.
Sau mấy chục bước, Qua Việt tú nhớ ra, trước khi rời khỏi đây cô phải nói lời cảm ơn tới Tống Du Liệt, dù sao Tống Du Liệt cũng cho cô ăn uống, nói ý định của mình cho người đàn ông da trắng.
"Ngài ấy bảo không cần." Người đàn ông da trắng trả lời như vậy.
Cười lạnh trong lòng, Tống Du Liệt sợ cô mượn cơ hội cảm ơn để ăn vạ không chịu đi sao?
Thật nực cười, bây giờ cô không có tâm trạng đó.
Đi được mấy bước, Qua Việt Tú lại nhớ đến một chuyện, cô ăn mặc như thế này xuất hiện ở khách sạn mất mặt chết đi được.
"Tôi có lời muốn nói với cấp trêи của anh." Qua Việt Tú nhấn mạnh "Đặc biệt quan trọng."
Thấy người đàn ông da trắng cầm điện thoại lên Qua Việt Tú không nhịn được mà vỗ trán, đến mức này sao?
Đến mức coi cô là vị khách không mời mà đến sao?
Cúp điện thoại, người đàn ông da trắng đưa Qua Việt Tú tới trước một căn phòng, gõ cửa, mở cửa ra, tay làm động tác mời vào.
Ừm, bây giờ Tống du Liệt chơi trò làm màu đến nghiện rồi
Chắc hẳn người này sẽ đứng ở ngoài đợi anh sai khiến, ví dụ như là chỉ cần cấp trêи ra lệnh sẽ nhét cô vào bao ném xa khỏi chỗ này.
Đúng là cô không quen thuộc chỗ này
Lạnh lùng nhìn người đàn ông da trắng, Qua Việt Tú bước vào trong phòng.
Cánh cửa được người bên ngoài đóng lại.
Tống Du Liệt mặc quần áo bình thường dựa vào trước quầy trang trí, lạnh nhạt nhìn cô.
Đứng trước mặt anh, mấy lần thử mở miệng nhưng lại không mở nổi.
Ngược lại Tống Du Liệt đã mở lời trước: "Ngày mai bảy giờ tôi phải ra ngoài."
Ý của câu này không khác gì câu "Có gì thì nói mau lên, nói xong thì đi ngay lập tức.", cô đáng ra nên tức giận, nhưng Qua Việt Tú nghe được chính giọng nói yếu ớt của mình: "Mai bảy giờ anh phải đi đâu?"
"Chuyện này không liên quan đến em."
Không liên quan đến cô ư, vậy chắc là liên quan đến Trương Thuần Tình nhỉ?
Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình ở Nice bốn ngày, đây là Qua Việt Tú nghe ông ngoại kể.
Nghe nói ông ngoại đã có duyên gặp mẹ Trương Thuần Tình ở hội nghị quốc tế một lần, ông ngoại còn bảo Trương Thuần Tình chuyển lời hỏi thăm đến mẹ cô ta, mẹ Trương Thuần Tình cũng gọi điện từ Nice đến cảm ơn ông.
Nghe kìa, có giống giao tình giữa thông gia không.
Ở Nice bốn ngày, có phải hai người kia bồi dưỡng tình cảm sâu đậm rồi hay không?, câu "Vậy liên quan đến Trương Thuần Tình sao?" mấy lần đi tới cổ họng, nhưng cuối cùng bị cưỡng ép nuốt xuống.
Cô không tìm anh để cãi nhau, thật sự không phải.
"Không phải có điều muốn nói sao?" Tống Du Liệt mở miệng lần nữa, lần này ngữ khí không thoải mái như lần trước nữa.
Hé miệng.
Tống Du Liệt cao giọng: Jinny nói cô có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.
Mong cô đi ngay có phải không?
Gật đầu, khô khốc hỏi: Anh thật sự muốn để em đi sao?
Tống Du Liệt đứng thẳng, gọi một tiếng "Qua Việt Tú"
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, câu "Ừ" kia thật đáng thương, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, trong lòng không ngừng thúc giục: Tống Du Liệt mau nói không muốn, mau nói không muốn đi mà.
"Qua Việt Tú, nếu như em muốn nói những lời này thì em có thể đi được rồi." Tống Du Liệt nói.
Lại bảo cô đi.
Tôi chịu đủ rồi, chịu đủ rồi đấy nhé!
Nhưng chân lại như dính trêи sàn nhà, lần thứ hai dùng giọng nói đáng thương hỏi "Anh thật sự muốn để em đi sao?". Thật ra cô muốn hỏi, Tống Du Liệt anh nỡ để em đi ư?
May mắn là cô không nói câu sau
Lần này, Tống Du Liệt trực tiếp cầm điện thoại lên, chính là muốn gọi điện cho người ở ngoài cửa đi vào xách cô đi.
Thật nhẫn tâm.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Đứa trẻ đến từ đảo Greenland từ nhỏ đến lớn đều