Giấc mơ kết thúc ở đây.
Hôm nay Tinh Như có thể mơ thấy điện hạ, đương nhiên, cái giá phải trả cũng không hề rẻ.
Y nghĩ tới trong mơ, điện hạ nói với mình, “Tinh Như, đừng quá tham lam.”
Bây giờ y có đang quá tham lam không? Y chỉ muốn một mình Cơ Hoài Chu thôi mà.
Tinh Như cụp mắt cúi đầu nhìn vết máu đỏ sẫm trên áo khoác, y ngẩn người.
Tư Tuyền cúi xuống, đưa tay quệt nhẹ lên đó, vết máu trên áo liền biến mất vô tung.
Hắn nhìn xuống y, chậm rãi nói: "Tinh Như, nếu sau này hắn vẫn không nhớ ra ngươi, quên hắn đi."
Tinh Như lắc đầu, người ấy là trăng sáng trên đầu, là chu sa trong tim, là tất cả vui buồn trong cuộc sống của nó.
Làm sao nói quên là có thể quên?
Đầu ngón tay Tư Tuyền đọng chút băng, chỉ cần động nhẹ là có thể kết thành hoa sương, hắn quay đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói với Tinh Như: “Phía sau Tử Vi Cung có một loại cây tên Tỉnh Mộng, nó có thể chữa lành vết thương do kết giới Vô Tình Hải tạo thành, một hai tháng nữa là kết quả, lúc đó ta sẽ lấy đến cho ngươi."
Đây là vết thương mà Vô Tình Hải lưu lại trên người Tinh Như, vào ban ngày, Vô Tình Hải không khác gì nhân gian, nhưng khi màn đêm buông xuống, sương mù sẽ khuếch tán từ cuối trời, vạn vật trong Vô Tình Hải sẽ chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong mơ, họ phải lặp lại lặp lại chuyện thống khổ nhất cuộc đời mình, lúc này, tiếng than khóc vang lên hết đợt này đến đợt khác, âm thanh đau khổ này sẽ không ngừng cho đến hừng đông.
Tinh Như cũng bị mắc kẹt trong sương mù của Vô Tình Hải, cho đến tận bây giờ, y đã phi thăng lên làm tiên quân, vẫn thường xuyên phải chịu đựng cơn đau như tróc da lột xương trong giấc mơ.
Y ngẩng đầu nhìn Tư Tuyền, không hiểu tại sao vị Thượng Thần này lại tốt với mình như vậy.
Y bây giờ không còn gì cả, thật chẳng có gì đáng để thèm muốn, nghĩ đi nghĩ lại, y cảm thấy có lẽ là Tư Tuyền Thượng Thần mang trong mình tấm lòng bác ái mới có thể quan tâm đến một tiểu yêu thú như y.
Y nói, "Tạ ơn Thượng Thần."
Tư Tuyền thở dài, rất nhiều thời điểm, hắn đều sẽ nhìn thấy bóng dáng người khác trên người Tinh Như, hắn biết y không phải người kia, tất cả chỉ là nhân quả luân hồi mà thôi.
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước đây.” Tư Tuyền nói xong liền xoay người rời khỏi phòng, đóng cửa cẩn thận rồi mới rời đi.
Tinh Như nằm trên giường một lúc lâu nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ.
Từ khi rời khỏi Vô Tình Hải, sức khỏe của y đã không được như trước, lại bị mộng chướng tra tấn, chỉ sợ rằng y chẳng còn sống được lâu nữa.
Tỉnh mộng quả là thứ tốt, có thể hóa giải mộng chướng trên người y, nhưng loại cây này lại keo kiệt bủn xỉn, hai trăm năm mới kết quả một lần, mỗi lần lại chỉ kết ra một quả.
Tư Tuyền Thượng Thần hiện tại muốn hái xuống cho y, y lại nợ hắn một ân tình lớn, y không biết dùng cách nào trả lại.
Tinh Như giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, quên đi, nợ trước đã, trả tính sau.
Y