Trong Lăng Tiêu Cung, Phong Uyên và Kiến Ngô đã thảo luận xong chuyện phong ấn của Cửu U giới, hai người đang cùng nhau chơi một ván cờ.
Bàn cờ mới lác đác vài quân, Phong Uyên mân mê quân đen trong tay, lại chậm chạp chưa hạ xuống.
Trong điện, hương khói chậm rãi lan tỏa từ lư hương màu ngọc bích, rèm mỏng vàng nhạt phiêu phiêu trên dòng nước ấm.
Thấy hắn mất tập trung, Kiếm Ngô cảm thấy kỳ quái, liền hỏi: “Sao vậy?”
Phong Uyên đem quân cờ trong tay ném trở về trong bát đựng, đứng lên, thần sắc bình tĩnh, nói: "Không có việc gì, chỉ là lại có một tiểu tặc tiến vào Tử Vi Cung, ta trở về xem một chút."
Sau khi Phong Uyên rời đi, Kiếm Ngô một mình kết thúc ván cờ, hoa mộc lan trước sân mấy ngày này đã bung nở rực rỡ, bóng hoa đung đưa trên tường cung điện, hắn nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên cảm thấy ngày tháng trên thiên đình dường như càng ngày càng tẻ nhạt.
- -----------------------------
Trong Trường Thu cung, Tinh Như đứng trước Thiên Mệnh Văn Thư, nói là Thiên Mệnh Văn Thư, nhưng thật ra là một tấm gương đồng cực lớn.
Bởi vì còn chưa có kinh nghiệm, lần đầu tiên vào Trường Thu Cung, y ngơ ngác ở kệ sách nửa ngày cũng không tìm thấy Thiên mệnh Văn Thư, cuối cùng còn bị Phong Uyên Thượng Thần phạt hong khô sách, mất thêm nửa ngày.
Sau khi được Tư Tuyền Thượng Thần chỉ dẫn, y mới biết rằng tấm gương đồng khổng lồ đập vào mắt y khi lần đầu tiên bước vào Trường Thu Cung chính là Thiên Mệnh Văn Thư, từ đó, Tinh Như nhận thức sâu sắc tầm quan trọng tri thức.
Y giơ tay, chậm rãi mở ra lồng ngực, sau đó móng tay liền biến thành dụng cụ sắc nhọn, tìm đến nơi tim đập, đâm mạnh xuống, làn da trắng đến gần như trong suốt bị xé rách, dòng máu ấm từ đó chảy ra.
Y tựa hồ cũng không cảm thấy đau, chỉ bình tĩnh dùng ngón tay nhuốm máu, ở bên trên Thiên Mệnh Văn Thư vẽ ra vài cái phù chú, sau đó lẳng lặng chờ đợi, đợi xem trên Thiên Mệnh Văn Thư sẽ xuất hiện cảnh tượng như thế nào.
Một ngọn lửa hừng hực đột nhiên xuất hiện trong gương, ngọn lửa giống như từ trong gương lao ra, ánh lửa đỏ rực như dung nham chảy xuống dãy núi, hòa vào trong hồ, trên hồ có một hòn non bộ nhỏ, bên trên hòn non bộ đặt một chiếc quan tài.
La Sát Điểu cũng coi như là loài quý hiếm ở Ma giới nên nhìn thấy cảnh này cũng không có cảm giác gì lạ lắm, y lẳng lặng đứng trước gương đồng chờ đợi, đợi một người ăn sâu vào huyết mạch của y xuất hiện trên gương đồng.
Cuối cùng...!cuối cùng...
Ngọn lửa bị băng bao phủ, hết thảy trở về tòa tháp cao trăm năm trước.
Đêm đó mưa to, trong chùa ngọn đèn nhỏ leo lắt như hạt đậu, tiếng tăng nhân tụng chú vang lên bất tận.
Mà trên chín tầng trời, những ngọn đèn lưu ly treo trước cung điện hùng vĩ đột nhiên sáng lên, cơn cuồng phong lạnh giá tạo nên những làn sóng mây cuồn cuộn, mấy bông sen vàng nở rộ trong tiếng Phạn thanh tao, Phong Uyên Thượng Thần từ lịch kiếp trở về.
Hình ảnh trên gương đồng dừng lại ở đây, trong nháy mắt trở thành hư vô, Tinh Như lảo đảo lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt, y giơ tay như muốn đập nát Thiên Mệnh Văn Thư trước mặt, giống như làm vậy thì tất thảy đều chưa từng phát sinh.
Nhưng một lúc sau, y lại chán nản hạ tay xuống.
Ngươi không phải đã biết điện hạ sau khi chuyển sinh sẽ không nhớ tới ngươi sao? Chẳng phải ngươi đã nhắc nhở bản thân rằng ngươi không bao giờ có thể quay lại quá khứ sao? Vậy điện hạ ở dưới đất hay ở trên trời có gì quan trọng?
Nhưng, thật sự ổn chứ, Tinh Như?
Y tự hỏi như vậy, sau đó ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn mái vòm đầy màu