Tinh Như mặt dài ra, đưa bát canh cho Cơ Hoài Chu: "Uống cái này đi, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, vĩnh viễn không gặp lại."
"Đây là cái gì?" hắn hỏi.
"Bảo ngươi uống thì cứ uống đi, hỏi nhiều như vậy làm gì!"
Canh thịt tản ra một mùi khó chịu, Cơ Hoài Chu còn tưởng rằng y đang trả thù mình, cố ý làm cho hắn một bát canh khó ăn như vậy, Tinh Như của hắn lúc tức giận cũng đáng yêu như thế.
Hắn uống nước canh, nhìn Tinh Như rời khỏi lều, lại nghĩ đây là lần cuối cùng hắn nhìn thấy y trong đời, hắn có chút hối hận, lẽ ra nên ôm y thêm một lúc trong giấc mơ.
Không lâu sau, toàn thân hắn nóng ran như chìm trong biển lửa, cứ vậy hôn mê.
Ngày tiếp theo, Cơ Hoài Chu vậy mà còn sống, hắn mở bừng mắt ra.
Sau khi quân y bắt mạch, kinh ngạc nói: "Độc trên người điện hạ đã được giải hết rồi."
Cơ Hoài Chu sửng sốt, còn chưa kịp mặc áo khoác đã chạy ra ngoài tìm Tinh Như, hắn sợ Tinh Như đi rồi, không bao giờ gặp lại y nữa.
May mắn thay, Tinh Như vẫn chưa rời đi, y đang sụt sịt thu dọn hành lý trong lều.
Kỳ thực, y chẳng có gì để mang đi, chỉ là y không muốn rời xa điện hạ sớm như vậy.
Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Tinh Như quay đầu lại, phát hiện Cơ Hoài Chu đứng ở cửa, hung hăng nhìn hắn, hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"
“Tìm ngươi a.” Quý Hoài Châu cười nói, mắt rưng rưng.
Tinh Như tức giận đến mức gào vào mặt hắn: "Cơ Hoài Chu! Ta thao co* m* ngươi!"
Quân lính bên ngoài nghe thấy tiếng Tinh Như hét lên liền bị dọa cho giật mình, đây là ai vậy, dám nói như thế với điện hạ.
"Ngươi học mấy lời này từ đâu vậy?"
Trong khoảng thời gian này, Tinh Như dành cả ngày trong doanh trại, học được không ít lời lẽ tục tĩu từ quân lính, y bĩu môi nói: "Ngươi quản ta?"
Cơ Hoài Chu có chút đau đầu, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện đó với Tinh Như, hắn đi tới, cầm lấy túi hành lý từ tay y nói: "Xin lỗi ngươi, Tinh Như.
Những lời cô nói hôm qua đều không phải lời thật lòng."
Tinh như nhìn chằm chằm hắn, mím môi, không hé miệng.
“Cô nghĩ rằng…” hắn im lặng một lúc rồi tiếp tục nói: “Cô nghĩ rằng mình sắp chết, cô không muốn ngươi vì cô mà thương tâm.”
"Nhưng người đuổi ta đi, ta cũng rất thương tâm."
"Nếu cô không đuổi ngươi đi, để ngươi biết hôm nay cô chết, ngươi sẽ tới Triệu quốc báo thù cho cô sao?"
Đến lúc đó Tinh Như sẽ phạm phải tội nghiệt lớn, thế gian này hết thảy đều có cái giá của nó, tội nghiệt y phạm phải hôm nay nhất định sẽ để lại hậu quả rất lớn trong tương lai.
Tinh Như mấp máy môi, y quả thật đã nghĩ tới điều đó, thậm chí còn nghĩ nếu như Cơ Hoài Chu không cho phép, y nên lừa Cơ Hoài Chu như thế nào.
Nhưng rõ ràng là ngày hôm qua Cơ Hoài Chu sai, nên y liền ưỡn ngực lảng sang chuyện khác, trách móc hắn: "Người còn nói ta là yêu, mãi mãi không thế thành người."
“Sao ngươi lại muốn thành người?” Cơ Hoài Chu tiến lên một bước, mỉm cười ôm lấy y, “Ngươi như vậy rất tốt nha.
Ngươi như vậy sẽ có rất nhiều người không thích ngươi, nhưng cô lại thích ngươi nhất.”
Tinh Như hít hít mũi, "Nếu lúc đó người lại nói điều gì khó nghe, không chừng ta đã bỏ đi rồi, không bao giờ trở về nữa."
Cơ Hoài Chu đưa tay sờ sờ đầu Tinh Như, thở dài nói: "Cô không nên nói mấy lời đó."
Một lát sau, Cơ Hoài Chu buông tay ra, hỏi Tinh Như: "Đúng rồi, tối hôm qua ngươi cho cô uống cái gì?"
Tinh Như cúi đầu nhìn dưới đất, không nói lời nào.
"Tinh Như!"
Rất lâu sau, Tinh Như mới nặn ra một chứ: "Thịt a..."
“Thịt gì?” Cơ Hoài Chu cau mày.
"Là...là cái kia thịt a..."
Cơ Hoài Chu đột nhiên hiểu ra điều gì, bụng bắt đầu quặn lên không ngừng, tựa hồ có cái gì sắp nhảy lên.
“Không được phun ra!” Tinh Như vội vàng lấy tay che miệng Cơ Hoài Chu, “Người mà phun ra,