Tư Tuyền khẽ thở dài, xoay người quay lưng về phía Tinh Như, gió thổi tới mang theo hương hoa ưu đàm, hắn chậm rãi nói: “Ngươi còn nhớ khi ở nhân gian đã từng đi ngang qua miếu Nam Hoa tướng quân, chôn cất một khối thi thể cùng một con ngựa già?”
Tinh Như chấn động, nhìn hắn mà không trả lời.
Tư Tuyền nói tiếp: “Khi lịch kiếp, ta được sinh trong nhà Nam Bình Chương tướng quân ở Việt quốc.
Khi ấy, phụ thân đặt tên ta là Nam Hoa.
Ta luyện tập võ công từ khi còn nhỏ, trưởng thành lập được đại công, nhưng cũng bởi điều đó mà khiến quốc chủ sợ hãi, thêm gian thần hãm hại, quốc chủ đối với chuyện này tin tưởng không chút nghi ngờ.
Để tỏ lòng trung thành ta mổ tim ngay trên triều đường..."
Tinh Như lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của Tư Tuyền, chuyện này cùng với cái Tinh Như từng được nghe ở nhân gian không sai biệt lắm.
Sau khi hắn mổ tim mà chết, hắn cũng không thể chứng minh mình trong sạch, hôn quân ở nhân gian đòi giết cả nhà hắn, ngay cả hài tử 6 tuổi cũng không buông tha.
Tọa kỵ đi theo hắn chinh chiến nhiều năm thế mà sinh ra vài phần linh tính, nó bị nhốt trong miếu tướng quân không thể rời đi nửa bước, chỉ có thể canh giữ ở đó, chờ đợi nhiều năm mới có người đưa xác chủ nhân nó đi an táng đàng hoàng.
Linh Tê cung lặng ngắt như tờ, bích sa phía sau bay bay, lư đồng khói trắng lượn lờ, thật sau sau, Tinh Như mới khẽ than một tiếng.
Y kỳ quái hỏi hắn: “Thượng thần…vì sao người nhớ rõ như vậy?”
Một làn gió chậm rãi thổi qua, chuông bạc dưới rèm kêu ting tang như tiếng tiểu hài tử, Tư Tuyền xoay người, cười nói với Tinh Như: “Muốn nhớ tự nhiên liền có thể nhớ.”
Tinh Như sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tư Tuyền trước mặt, lại hỏi hắn: “Sau khi lịch kiếp trở về vẫn có thể nhớ sao?”
Tư Tuyền gật đầu, nhẹ nhàng xoa đầu Tinh Như, khẳng định nói: "Đương nhiên có thể."
Âm thanh kia giống như tiếng sấm đã chôn vùi trong lòng đất nhiều năm, đột nhiên vào một ngày nào đó, oanh tạc một tiếng nổ bên tai y, khiến y trở tay không kịp, vang vọng đến tận sâu linh hồn.
Ở nơi Tinh Như không nhìn thấy, ma khí xoay tròn chuyển động, chậm rãi chảy vào trong thất khiếu, vậy nên những lời của Tư Tuyền cứ ở bên tai y lặp đi lặp lại không ngừng.
Hóa ra Thượng thần sau khi lịch kiếp có thể nhớ hết tất cả sao?
Tinh Như dường như ở khoảnh khắc kia biến thành một phiến đá, vĩnh viễn im lặng, không bao giờ cất tiếng nữa.
“Nhưng Tống Chu bọn họ nói…” Tinh Như mở miệng, không hiểu sao không thể thốt nên lời.
Tư Tuyền biết y