Phong Uyên nhớ tới ngày đó, bởi vì Tinh Như xông vào Trường Thu cung xem trộm Thiên Mệnh Văn Thư, hắn liền ném một nắm Thiên Âm châu xuống hồ Thái Huyền, bắt y xuống hồ vớt châu.
Tinh Như của hắn không thích nước như vậy, hắn sao có thể ép y làm thế?
Một vài hình ảnh khác hiện lên trong đầu hắn, khi đó, Tinh Như đứng trước Thiên Mệnh Văn Thư, ngực đầy máu tươi, khổ sở nhìn hắn.
Y đã dùng máu đầu tim bôi lên đó, y đã nhìn thấy gì?
Có phải khi đó y liền biết điện hạ của y chính là hắn?
Có phải hắn đối xử với y không tốt, mới bức y nhảy xuống Đăng Tiên Đài, từ nay về sau không cần hắn nữa?
Phong Uyên trước kia khinh thường y, trêu chọc y, nghĩ rằng y luôn ở đấy.
Nhưng kỳ thực, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, y liền bỏ hắn mà đi.
Tinh Như nghĩ gì khi y trèo lên tiên đài?
Mộng Xu và Tư Tuyền mấy lần đến Vong Ưu cung nhìn Phong Uyên, lại thấy hắn vẫn luôn lẳng lặng ngồi ở trước trường án, trong tay cầm bút, thật lâu không đặt xuống.
Trong lúc thất thần, Phong Uyên nghe thấy bên tai có người gọi điện hạ, hắn ngẩng đầu nhìn quanh, thật lâu sau, hắn mới phát hiện đây không phải nhân gian, Tinh Như của hắn cũng không còn nữa.
Hắn đặt bút lông trong tay xuống, đứng dậy rời khỏi Vong Ưu cung, đi đến Lăng Tiêu cung tìm Kiếm Ngô, nói: “Ta muốn xuống nhân gian một chuyến.”
Kiếm Ngô còn chưa kịp phản ứng, Phong Uyên lại nói: "Đưa Cô Tiên Tỏa cho ta đi."
Thấy hắn như vậy, Kiếm Ngô cũng có chút thương hại hỏi: "Phong Uyên, ngươi làm sao vậy?"
Hà tất phải như thế?
Ngoài cửa sổ, phật tang hoa rơi xuống, hoa nguyệt trong Lăng Tiêu cung nở rộ, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa, Phong Uyên ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Khi ngươi lịch kiếp, có chuyện gì không thể quên không?"
Kiếm Ngô vẫn như trước, vẻ mặt lãnh đạm, thanh âm lãnh đạm như tuyết rơi trước mái hiên: "Chuyện đã qua liền như gió thổi mây bay.”
Phong Uyên cười khổ một tiếng, Kiếm Ngô hiện tại cùng chính mình trước kia lại y hệt nhau.
Đêm đó ở Tử Vi Cung, Tinh Như đến hỏi hắn có phải hay không thiếu y một món nợ nhân duyên.
Lúc đó hắn nói gì? Hắn nói, mấy chục năm dưới nhân gian với hắn chẳng qua chỉ là một giấc mộng phù du mà thôi.
Những gì đã xảy ra trong giấc mơ, tỉnh dậy cũng nên quên đi.
Một giấc mộng phù du a...
Nếu lúc ấy hắn biết đó là giấc mộng gì, hắn nguyện chìm đắm trong đấy vĩnh viễn không tỉnh lại.
Kiếm Ngô liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: "Tu vi của ngươi bây giờ, không cần Tiên Cô Tỏa."
Biết hắn đã đồng ý, Phong Uyên nhàn nhạt nói: "Đa tạ."
- -----------------------------------------------
Nhân gian lúc này đang là mùa đông, mấy ngày trước tuyết rơi dày đặc, Phong Uyên đi trên vùng đồng bằng rộng lớn này.
Hắn chậm rãi