- ---------------------------------
Phong Uyên ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời phía tây Cửu U, mây tầng tầng lớp lớp, phản chiếu ánh trăng, như bao phủ một tầng lụa đỏ, có mấy đạo lưu quang màu trắng bạc từ trong mây len lỏi xuống, lông mày hắn khẽ nhíu lại.
Theo lý thuyết, Tư Tuyền hẳn đã xử lý xong phong ấn Thiên Ma ở đây, nhưng giờ phút này trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ.
Ma quân nhìn theo ánh mắt Phong Uyên, nhìn hồi lâu cũng không có phát hiện điểm gì khác thường, chọt chọt cánh tay hắn, hỏi: "Ngươi nhìn gì vậy?"
Phong Uyên thu hồi ánh mắt, lắc đầu, chỉ nói: "Không có gì."
Ma quân đương nhiên không tin lời này, trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, nhưng Phong Uyên căn bản không có ý định nói thật, y nghiêm túc suy nghĩ, khi trở về yêu giới, nên để cho Lưu Già dạy dỗ hắn một phen, đã làm người của yêu giới thì nhất định không được giấu diếm ma quân điều gì, vậy mới biểu hiện được thành ý muốn ở yêu giới định cư.
Đang miên man suy nghĩ, một xâu mứt táo đột nhiên xuất hiện trước mặt ma quân, y ngẩng đầu liền phát hiện là Phong Uyên đưa cho mình, hắn còn đang hỏi y: “Ngươi sẽ lập tức trở về yêu giới sao? Hay là tới nơi khác xem thử một chút?"
Ma quân phồng má ngậm xâu mứt táo, lắc lắc đầu, y không muốn đi đâu cả, yêu giới rất tốt.
Hơn nữa y gặp được hai vị thượng thần là Phong Nguyên và Mộng Xu.
Từ hai người đó có thể nhìn ra được, thiên giới cũng không có gì tốt hơn yêu giới, không hiểu vì sao ma quân các đời trước cứ muốn lao lên đó.
Phong Uyên đem tuyết tinh thạch bỏ vào túi gấm, treo ở bên hông y, nói: "Vậy chúng ta trở về đi."
Phong Uyên nói xong lời này, phát hiện Cửu U bia linh tựa hồ so với bình thường an tĩnh hơn nhiều, không khỏi quay đầu lại nhìn một chút, bia linh đang ngoan ngoãn nép vào tấm bia, ánh mắt có chút uể oải, Phong Uyên mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến ma quân, quay đầu hỏi: “Nó làm sao vậy?”
"Ta cũng không biết", ma quân dừng một chút, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó bổ sung: "Vừa rồi nó hỏi ta đời này hối hận điều gì, ta cẩn thận nghĩ lại, thấy cũng không có cái gì đáng tiếc cả, sau đó ta hỏi nó có hối hận điều gì không, nó liền trở nên như vậy."
Phong Uyên nghe xong, cười khẽ một tiếng: "Vậy có lẽ nó nghĩ đến điều gì không vui, liền tự thu mình lại.”
Mây đen bao trùm, hoàng hôn nặng trĩu, gió lớn từ ngoài thành Canh Thủy thổi đến, hoa rơi như huyết vũ, lả tả rơi xuống xung quanh Cửu U bia, không lâu sau, một tầng sương mù mỏng bao quanh bia đá, ánh mắt bia linh thất thần nhìn về Cửu U cảnh.
Vị kia hỏi nó có điều gì hối hận không, nó sống lâu như vậy, làm sao không có hối hận? Chỉ là, khi nó còn chưa kịp sinh ra linh thức, người kia đã không còn nữa.
- -----------------------------------------
Khung cảnh ở yêu giới vẫn như trước, mây đen tầng tầng lớp lớp, chồng lên nhau như vảy cá, gần như che hết toàn bộ ánh sáng mặt trời, chỉ khi màn đêm buông xuống, ánh trăng mới tràn vào yêu giới.
Bên trong yêu giới, nước hồ Tình Tuyết lạnh như băng, đáy hồ là một tầng nham thạch thật dày.
Đám yêu ma nghe nói mấy ngày nay ma quân không có ở đây liền chạy tới rừng Lạc Hà đánh một trận trời đất mịt mù, đánh đến vui vẻ, tận khi màn đêm buông xuống cũng không có dừng lại.
Lưu Già đứng gác trước đại môn ma cung, nhìn thấy ma quân cùng Phong Uyên thượng thần cùng nhau trở về, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Chỉ là khi vừa nhìn thấy Phong Uyên, sắc mặt Lưu Già nhất thời cứng đờ, nhớ tới những chuyện kỳ quái phát sinh trước đó.
Nàng vốn tưởng rằng Phong Uyên đã đi liền đi luôn, thế mà hắn mới đi không bao lâu, bệ hạ đã đuổi theo, dọa Lưu Già tới mức suýt chút