Wattpad: lananh2583
- ---------------------------------
“Ngươi làm gì vậy?” Ma quân hỏi.
Phong Uyên suy nghĩ một chút, sau đó khẽ thở dài nói: "Ta không muốn ngươi sau này hối hận."
Này cũng không có gì đáng hối hận, chỉ là đứt một sợi tơ hồng mà thôi.
Khi Nguyệt Lâm tiên quân đưa nó cho y có nói, đứt cũng không có ảnh hưởng gì.
Chỉ là lúc này, y có thể nghe được trong thanh âm của Phong Uyên ẩn chứa vô hạn thống khổ, toàn thân hắn phảng phất như ngâm vào trong nước hoàng liên, ma quân chưa từng cảm nhận được nỗi thống khổ nào lớn đến thế.
Y mím môi, rút tay lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, bổn quân không đụng đến nó.”
Phong Uyên chậm rãi buông tay, trở lại bàn đá, lại ngẩng đầu nhìn ma quân một cái.
Bệ hạ rất nghe lời, y lúc này ngoan ngoãn ngồi trên xích đu, ngẩn ngơ nhìn sợi chỉ đỏ trong tay.
Y đáp ứng rồi, sẽ không đổi ý.
Nhưng trong lòng Phong Uyên lại không có nửa điểm vui mừng.
Về sau sẽ có người khác chăm sóc Tinh Như của hắn, còn hắn sẽ trở thành khách qua đường mờ nhạt trong sinh mệnh dài đằng đẵng của y.
Dù Phong Uyên không dám mong cầu bất cứ điều gì, nhưng hắn vẫn luôn nghĩ rằng, nếu như tương lai Tinh Như thích ai, người đó có lẽ vẫn sẽ là mình, hiện giờ coi như hắn đã hoàn toàn thanh tỉnh rồi.
Khi đó ở thiên giới, Mộng Xu nối lại tơ hồng vẫn không thể giúp hắn tìm được y, hắn còn nghĩ là do nguyên nhân khác, nhưng hóa ra chẳng lý do khác nào cả, chỉ là hắn cùng Tinh Như duyêt diệt.
Trước đây Phong Uyên không tin vào số mệnh, hắn luôn cảm thấy chỉ cần là thứ mình muốn, thì mặc kệ có duyên phận hay không, hắn vẫn sẽ đạt được.
Nhưng hôm nay hắn đã rơi vào vực sâu như thế, rốt cuộc không thể không tin.
Năm đó khi còn là Cơ Hoài Chu, sau khi từ Bắc Cương trở về, hắn trăm phương nghìn kế nghĩ làm cách nào để bắt lấy y, hiện tại lại muốn học cách làm thế nào buông tay y.
Phong Uyên cười thảm một tiếng, đây coi như là đáng đời hắn.
Hắn không biết mình có thể cứ vậy ở bên Tinh Như bao lâu, cũng không biết chính mình còn bao nhiêu thời gian.
Ma quân dựa vào dây thừng sau lưng, dọc theo tơ hồng nhìn về phía xa, trước mắt là một mảnh mênh mang, y khẽ động ngón tay út, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Yêu giới gió thổi không ngừng, cát vàng khắp nơi che khuất cả bầu trời, cách năm bước cũng không nhìn ra đối thủ là người hay quỷ, ngay cả thiên giới cũng chịu chút ảnh hưởng.
Nhóm thủ vệ Thiên Môn cùng nhau tạo thành một tấm lá chắn, đem gió và cát đều ngăn ở bên ngoài.
Cảnh sắc trong Cửu Trọng Thiên vẫn tươi đẹp như xưa, sau khi biết Tinh Như chưa chết, Nguyệt Lâm, Tống Chu cùng Hòa Y lấy ra vài vò rượu ngon, tụ tập trong Thiên Đào Viên.
Sau khi nói chuyện một lúc, ba người nói đến Tinh Như, sau đó là một phen thổn thức.
Vận mệnh chú định, vạn vật đều có số mệnh.
Ai có thể nghĩ đến vị tiên quân ngày đó ốm đau nằm ở Thiên Đào Viên, quay người một cái liền trở thành ma quân.
truyện ngôn tình
Ngày ấy Phong Uyên thượng thần ở thiên giới có biết đến chuyện này không?
Đang tiếc Tinh Như tiên quân hiện tại đã quên hết tất cả.
Nhân gian có câu, một vòng luân hồi, đại khái chính là đây đi.
Hoa đào nối tiếp nhau rơi xuống trong Thiên Đào Viên, tầng tầng lớp lớp cánh hoa dày đặc xếp chồng lên nhau, cự thạch lẳng lặng ngủ say dưới trăng, nước Thiên Hà róc rách chảy.
Tống Chu say khướt, ôm cây đào khóc lóc không ngừng, ồn ào liên tục gào bệ hạ bệ hạ, gào đến chân thành, tình ý miên man, Hòa Y nhanh chóng bịt miệng hắn lại, nếu hắn cứ vậy, phỏng chừng cũng sắp đem Kiếm Ngô Thiên Đế gào tới.
Mà Nguyệt Lâm cũng uống rất nhiều