Wattpad: lananh2583
- ---------------------------------
Khóe môi Phong Uyên cong lên, trong lòng thầm nghĩ, cho dù một ngày nào đó hắn không còn nữa, bệ hạ của hắn, Tinh Như của hắn cũng có thể sống rất tốt.
Ma quân vừa rèn trường thương trong tay, vừa suy nghĩ vẩn vơ.
Vốn dĩ hôm nay y muốn kêu Phong Uyên đến tẩm cung ép hỏi một số chuyện, nhân tiện xem thời điểm biểu tình ôn hòa trên mặt hắn bị nứt vỡ sẽ là bộ dạng gì.
Không nghĩ tới, Phong Uyên không có đến tẩm cung, mà y hiện giờ lưu lạc đến nông nỗi này, cùng mình tưởng tượng cách xa vạn dặm.
Ma quân lắc đầu, hít sâu một hơi, lại thầm mắng mấy chủ ý không ra gì của Lưu Già.
Lúc này Lưu Già đang đứng bên ngoài ma cung với cây đàn trong tay, nhìn lên những chiếc chuông đồng treo trên mái hiên, thầm nghĩ rằng bây giờ Túc Âm có lẽ đã ngủ.
Nàng đột nhiên hắt hơi, xoa xoa cái mũi, cảm thán gần đây trời trở lạnh, xem ra cần mặc thêm quần áo, lát nữa sẽ cấp cho Túc Âm thêm một giường chăn đi.
Cũng không biết hiện tại bệ hạ cùng Phong Uyên thượng thần ở tẩm điện thoải mái đến mức nào nha.
Hẳn là thực vui vẻ đi.
Kỳ thật nàng vốn nên chuẩn bị một ít đạo cụ nho nhỏ cho bệ hạ, nhưng chuyện này phát sinh hơi gấp, nàng còn chưa kịp đi nhân giới mua những thứ đó, lần sau nhất định phải chú ý.
Lưu Già thầm đem chuyện này ghi tạc trong lòng, ngáp một cái, gảy gảy hai dây đàn rồi trở về.
Mây bị gió thổi, chậm rãi tản ra, tố nguyệt lưu thiên, lá nho run rẩy trong gió, sàn sạt rung động.
Kể từ một đêm kia, ma quân liền tiếp nhận công việc của Phong Uyên, bất quá ngày thường y cũng không có việc gì, cứ như vậy ngồi trong hoa viên rèn trường thương, ngược lại khiến đám yêu ma trong Lạc Hà Lâm vui vui vẻ vẻ, rốt cuộc không cần đề phòng bệ hạ tới.
Phong Uyên ở bên cạnh chỉ điểm vài câu, ma quân đại khái là ở phương diện luyện chế binh khí có chút thiên phú, trường thương này luyện đến không tồi, trên đó khảm một khối phỉ tỉ thạch.
Ma quân rốt cuộc cũng ngừng tay, nhìn thành quả mình đã luyện suốt nhiều ngày, vừa lòng gật gật đầu.
Phong Uyên cầm lấy trường thương, cẩn thận phủi đi mảnh vụn, nói với ma quân: "Được rồi, còn lại để ta."
Tuy rằng hắn đã có tuyết tinh thạch, nhưng đem ba loại binh khí dung hợp cùng nhau là một việc không dễ dàng, hắn cũng không nắm chắc được mười phần.
Ma quân ừ một tiếng, quay qua quay lại một hồi cũng không có rời khỏi bàn đá, nhìn đóa hoa nhỏ ở góc bàn mà Phong Uyên mới hái sáng nay bên hồ Tình Tuyết, có chút ngẩn người, Phong Uyên nhìn y hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Ma quân ho nhẹ một tiếng, có mấy lời đã nghẹn trong miệng nhiều ngày, lại có mấy nghi vấn không tìm được đáp án, y cứ vậy rối rối rắm rắm.
Thà rằng đem mấy chuyện này hỏi cho rõ.
Ma quân nhìn Phong Uyên, nhẹ giọng nói: "Ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi."
Nói xong, y nhìn thẳng vào mắt Phong Uyên, Phong Uyên bắt gặp ánh mắt của y liền hiểu y muốn hỏi cái gì.
Khi Mộng Xu tới yêu giới, hắn có nói rằng, ma quân lên thiên giới một chuyến, dường như đã biết mình là Tinh Như tiên quân.
Từ đó đến nay, hắn vẫn ở trong ma cung, như một tội nhân chờ đợi xét xử.
Giờ đây, khi cuối cùng cũng đến lúc phải nói ra tội ác của mình, Phong Uyên vẫn ôn nhu nhìn vào đôi mắt xám của y, nhẹ nhàng nói: "Ngươi muốn biết điều gì ta đều nói cho ngươi."
Ma quân nhìn thấy trên mặt hắn lộ ra vài phần chật vật, trong lòng y giờ phút này tựa như có chỗ nào