Wattpad: lananh2583
- ---------------------------------
Trong lồng ngực có thứ gì đó vỡ tan, thanh âm từ đáy lòng lan tràn đến tứ chi, mộc nhân đưa tay, ôn nhu hỏi y: "Làm sao vậy?"
"Ngươi không phải điện hạ, cũng không phải...!" ma quân dừng một chút, ánh mắt từ nghi hoặc trở nên thanh minh, "Phong Uyên."
Thanh âm của hắn rất nhẹ, rất nhanh liền tan vào trong gió.
Rốt cuộc, Phong Uyên vẫn là xem nhẹ vị trí của mình trong lòng ma quân, cho dù y đã quên mất hắn, cho dù tới tận bây giờ, y vẫn không nhớ ra.
Hắn vẫn như cũ, trở thành nốt chu sa trên ngực y.
Mộc nhân nghi hoặc nhìn ma quân trước mặt mình, có chút khổ sở mà nghĩ, y không cần mình.
Hắn chỉ mới ở bên y mấy ngày, y liền không cần hắn nữa.
Ma quân đang muốn mở miệng, hỏi mộc nhân rằng Phong Uyên lúc này đang ở đâu, bỗng nhiên, mộc nhân hóa thành một khối gỗ mục ngay trước mắt y.
Y hơi giật mình, cúi người nhặt đoạn mộc thụ dưới mật đất, huyết tinh lẫn trong gió, hòa cùng yêu khí ngọt nị, vĩnh viễn không thể tách rời.
Ma quân cầm cành khô suy nghĩ nửa ngày, Phong Uyên rốt cuộc nghĩ gì mà lại đem một cành cây khô tới lừa mình, chính y vậy mà bị hắn lừa gạt nhiều ngày như vậy.
Y đặt cành cây xuống, đứng dậy khỏi xích đu, nhìn lên bầu trời u ám, cầm trường cung trong tay bắn về phía bầu trời.
Tầng mây dày đặc lập tức tản ra, ánh nắng trải xuống, yêu giới trong nháy mắt sáng lên.
Ma quân thu hồi trường cung, trực tiếp bay lên thiên giới, đảo một vòng quanh Tử Vi cung cũng không tìm được Phong Uyên, sau đó, ở Thiên Đào Viên tìm thấy Tống Chu, hỏi hắn Phong Uyên đang ở đâu.
"A?" Tống Chu vốn dĩ đang vui mừng vì ma quân tới tìm mình, kết quả bệ hạ mở miệng ra chính là Phong Uyên thượng thần, Tống Chu không hiểu sao có chút ủy khuất, hắn sửng sốt một hồi, sau đó mới nói: “Thượng thần không phải đang ở yêu giới sao?”
Ma quân truy hỏi: "Hắn nói như vậy?"
Tống Chu sờ sờ mũi, không biết sao có chút áy náy, nói: "Mọi người đều nói vậy."
"Vậy Mộng Xu đâu?"
Tống Chu suy nghĩ một chút: "Mộng Xu thượng thần có lẽ là cùng Thiên Đế bế quan."
Ba vị thượng thần đều không thấy bóng dáng, cũng thật trùng hợp đi.
Ma quân cười lạnh một tiếng, nếu hiện tại y dẫn quân tấn công thiên giới, lập tức có thể nhất thống thiên địa.
Phong Uyên rốt cuộc đi đâu? Sao lại đem khúc gỗ đến lừa mình?
Trong lòng ma quân mơ hồ suy đoán, có lẽ Phong Uyên không phải không muốn về, mà là không thể về.
Y nâng bước, dọc theo Thiê Hà, Tống Chu đuổi theo, hỏi: "Bệ hạ đi đâu vậy?"
"Ta đến Đăng Tiên Đài nhìn xem."
Tới Đăng Tiên Đài?
Đừng hồ đồ mà nhảy xuống chứ?
Tống Chu vội vội vàng vàng chạy theo.
Nước sông Thiên Hà róc rách, hoa đào rơi như mưa, trải đầy mặt đất, Đăng Tiên Đài vẫn sừng sững như trước, kim sắc thạch long cuốn trên cột đá, uy phong lẫm lẫm.
Mà trong Cửu U cảnh, một tiếng nổ lớn vang lên, Thiên Ma sắp phá vỡ phong ấn, đi vào nhân gian, thân hình khổng lồ che trời, ngàn vạn lôi điện cuồn cuộn mà đến.
Hắn muốn xuất thế, muốn nghe tiếng khóc thét cùng cầu xin của ngàn vạn chúng sinh.
Trước khi xuất thế, hắn muốn thực hiện tâm nguyện nho nhỏ của tên nô bộc kia, đây cũng là lễ vật đầu tiên của hắn