Wattpad: lananh2583
- ---------------------------------
Trước kia Phong Uyên cảm thấy năm tháng ở thiên giới thật dài mà lại thật buồn tẻ, cho dù sau này vũ hóa bất quá cũng chỉ là một lần nữa quay về với thiên địa, tất cả chung quy như một giấc mộng dài.
Nhưng gần đây hắn mới nhận ra, cả đời này vẫn là quá ngắn.
Hắn muốn cùng Tinh Như trở về như trước kia, nhưng rốt cuộc hắn không làm được.
"Ta bồi ngươi." Tinh Như chậm rãi nói.
Mưa ngày một lớn, một tia chớp bạc đánh tan sương mù, Mộng Xu nhìn bọn họ chốc lát, lại có chút buồn bã ngẩng đầu, nhìn vết nứt trên phong ấn, hắn vươn tay chạm vào, Trọng Vũ đã hóa thân thành một tầng phong ấn nơi đây.
Trọng Vũ đã từng dây dưa với mình nhiều năm như vậy, hiện tại mình bồi hắn lưu lại chỗ này, cũng coi như một chuyện viên mãn.
Hắn quay đầu nhìn Phong Uyên.
Phong Uyên làm mộc nhân đưa đến bên cạnh ma quân, để nó thay hắn bồi y, cho đến khi y không cần nó nữa, nhưng rốt cuộc, hắn vẫn tính sai một bước.
Hắn đem đại thụ biến thành Cơ Hoài Chu, đợi một ngày Tinh Như nhớ lại quá khứ, tất nhiên sẽ phát hiện ra chân tướng.
Chỉ là hắn không ngờ nhanh như vậy đã bị y phát hiện.
Như vậy cũng tốt, hiện tại nhớ lại tốt hơn nhiều so với sau này nhớ ra.
Mộng Xu thu hồi ánh mắt, vươn tay tế ra một sợi thần hồn.
Giờ phút này trong lòng hắn đã không còn thống khổ, lại có chút tiếc nuối.
Vận mệnh chú định, Trọng Vũ lưu luyến bên người hắn nhiều năm như vậy, hắn vì sao không sớm đem Tham Tinh Xích ra nhìn một cái.
Chỉ là bây giờ nói những chuyện này, ngoài việc tăng thêm phiền não cũng không có tác dụng gì.
Cuồng phong như đao, Phong Uyên đưa tay gỡ xuống bông ưu đàm trên tóc ma quân.
Tinh Như rốt cuộc đã nhớ ra hắn, lại cố chấp muốn nhìn hắn vũ hóa, có lẽ còn muốn đi cùng hắn, vĩnh viễn ngủ say trong phong ấn.
Tinh Như vừa mới lịch kiếp trở về yêu giới, y vốn dĩ có thể ở lại làm một ma quân tiêu diêu tự tại của y, nhưng bây giờ...
Quay đầu nhìn lại, Tinh Như chịu khổ một đời, kỳ thật tất cả đều do hắn ban tặng.
Nếu như Tinh Như chưa từng gặp hắn thì tốt rồi.
Tinh Như dựa vào người Phong Uyên, thân mật dùng môi cọ cọ cằm hắn, sau đó giơ tay tạo một đạo liệt hỏa trong vòng xoáy, nhưng liệt hỏa nhanh chóng tiêu tán, y quay đầu nhìn Phong Uyên, hỏi: "Phong ấn này cần dùng thần hồn tu bổ sao?"
Ngữ khí y nhẹ nhàng, tựa hồ như cùng với Phong Uyên tế thần hồn cũng không phải chuyện to tát gì.
Phong Uyên giờ phút này nháy mắt như trở lại nhiều năm trước kia, Tinh Như vẫn là Tinh Như, hắn cũng vẫn là điện hạ của y.
Hắn cười cười, gật đầu, nâng tay lên, đầu ngón tay kim quang lập lòe.
Ngay lúc đó, Cửu U giới truyền đến một âm thanh kinh thiên động địa.
Tiếng động kia lấy khí thế nghiêng trời lệch đất mà đánh đến, vết nứt nơi phong ấn nháy mắt bị xé rách, thần sắc Phong Uyên khẽ biến, nắm chặt tay Tinh Như, nói: "Muộn rồi."
Hắn vừa dứt lời, phong ấn phía dưới Mộng Xu kịch liệt chấn động, trên phong ấn liên tiếp nứt ra mấy chục vết, có thể nghe được tiếng Thiên Ma gầm lên chói tai, đất đá sụp đổ, mặt đất trũng sâu, càn khôn điên đảo.
Mây đen dày đặc từ trong vòng xoáy cuồn cuộn tràn xuống, đem ba người bao phủ, một tiếng vang thật lớn, Thiên Ma phá vỡ phong ấn, há ra cái miệng đẫm máu, phun ra sương mù đen, giống như một con rắn khổng lồ mang theo sấm sét rít gào mà đến.
Hắn cuối cùng cũng xuất thế, tuy hắn vừa phải hấp thu hết quỷ khí trong Cửu U cảnh nhưng so với bị vây hãm trong kết giới vẫn tốt hơn rất nhiều, huống hồ hắn còn có thể cảm nhận được mấy người Phong Uyên hiện giờ đều đã là nỏ mạnh hết