Nếu như ông trời lại cho ta một cơ hội, ta muốn...!ta sẽ không lựa chọn trở về.
Ta muốn theo ngươi đến một nơi không ai biết, ta muốn theo ngươi đi đến Vong Ưu trấn trong truyền thuyết kia, ta muốn theo ngươi cùng trải qua những ngày bình thường nhất, không buồn không lo đến già đầu bạc...
Nhưng về sau...!Ta đã đi khắp Tây Vực, lại thủy chung không tìm được thế ngoại đào nguyên trong miệng ngươi gọi là "Vong Ưu trấn".
Cuối cùng ta mới hiểu được, hóa ra, đó chỉ là một trong những mộng cảnh được dệt bởi những người trong sa mạc.
Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái đêm mưa lớn đó, toàn bộ bầu trời đều đang tê tâm liệt phế khóc thét, nhưng ta biết, đó là ngươi đang rơi lệ.
Lại về sau, mỗi khi trời mưa, ta liền sẽ bò lên trên tường thành cao ngất Yên Môn Quan, mặt hướng Mạc Bắc, trong mưa lớn không ngừng uống rượu...
Nước mưa làm ướt hai má của ta, chỉ bằng cách này, liền sẽ không có người phát hiện, kỳ thật ta đang rơi lệ.
Mà ta, cũng có thể say chết trong mộng có ngươi.
Ta cuối cùng sẽ trở thành vua thiết huyết vô tình nhất trong lịch sử Đại Yên, nhưng vậy cũng là sau khi kinh lịch chân chính tuyệt vọng mất đi..
Chuyện sau đó rồi.
Nếu như ông trời có thể lại cho ta một cơ hội, ta muốn..
Ta sẽ không lựa chọn trở về.
Ta muốn theo ngươi cùng chạy trốn tới một nơi xa...!Chạy trốn tới một cái Vong Ưu trấn nơi thuộc về chính chúng ta.
Nhưng khi đó ta, lại làm sao biết được...!Có đôi khi, một bước sai, liền từng bước đều sai!
Sai một bước, liền vạn kiếp bất phục!
- ---------------
Mây đen áp đỉnh, tiếng sấm ầm ầm rung động, giống như búa khổng lồ chớp nhoáng rơi xuống bầu trời, mưa thẳng tắp, kéo trời rủ xuống, giống như dao nhọn lạnh như băng rơi xuống trên bầu trời.
Đưa mắt nhìn bốn phía, thiên địa sớm đã hỗn độn một mảnh, hết thảy đều là kinh hoảng thất thố như vậy, hết thảy đều giống như đại nạn sắp tới.
Mộ Dung Nhan bị binh lính thô bạo áp chế ở trong bùn lầy, nàng ngẩng đầu, thở d.ốc nhìn Mộ Dung Huyền cả người đầy máu, mặt đầy lệ khí, chỉ cảm thấy cả người rét lạnh dị thường.
"Mộ Dung Nhan! Ngươi dám cầm thuốc giả lừa gạt cô?!" Mộ Dung Huyền dùng sức vỗ y bào đầy máu của mình, trợn mắt quát, "Ngươi có biết, máu trên người của cô, đều là của ai không?!"
"Ngươi hợp mưu công chúa Hung Nô, mưu hại Thái Tử Phi Đại Yên ta!" Mộ Dung Huyền giận chỉ vào Mộ Dung Nhan, nghiêm nghị quát, "Cô thật sự là mù mắt không nhận rõ ngươi! Hung Nô phò mã gia, ngươi đến tột cùng thu lại chỗ tốt gì của bọn họ, lại nhẫn tâm thương tổn nàng như vậy?"
Mộ Dung Nhan toàn thân chấn động, hít một hơi khí lạnh, lẩm bẩm nói, "Không..
Ta không có."
"Cô liền biết, phản tặc ngươi sao lại hảo tâm như thế, đi mà quay lại, vì cô đưa thuốc!" Mộ Dung Huyền mắt nhân u quang lóe ra, vừa nghĩ đến bộ dáng Lãnh Lam Ca cơ hồ muốn hương tiêu ngọc tổn, giống như vạn tiễn xuyên tâm, trong ngực bốc lên lộn xộn bi phẫn không chỗ phát t.iết, liên tục chất vấn, "Là Hung Nô Vương dạy ngươi làm như vậy đến nhiễu loạn tâm của cô, hắn thừa cơ tốt mà vào, phải không?!"
"Làm sao lại thế..
Làm sao lại là giả đâu?" Mộ Dung Nhan thất hồn lạc phách lẩm bẩm, nàng cố hết sức nhìn về phía Sở Hạ Đề bị người ta dùng đao uy hiếp, hướng nàng ném ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Sở Hạ Đề đồng dạng vẻ mặt khiếp sợ, cắn môi dưới trắng bệch, nhưng đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Mộ Dung Nhan, nàng cũng nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Làm sao lại thế? Băng Ngọc Lộ phụ vương cho sao lại là giả?!
Thật lâu sau, Sở Hạ Đề cắn chặt răng, chăm chú nhìn đôi mắt Mộ Dung Nhan, "Ngươi có tin ta không?"
Mộ Dung Nhan nghênh tiếp ánh mắt thẳng thắn của Sở Hạ Đề, trong lòng run lên, mình đương nhiên là tin nàng, thế gian này chỉ có nàng tuyệt đối sẽ không muốn hại mình, nghĩ tới đây, liền vội vàng nói, "Ta tin ngươi!"
Mộ Dung Huyền nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan cùng Sở Hạ Đề trước mặt, ánh mắt lại càng thêm âm ngoan, "Hai người các ngươi không những không có nửa điểm hối hận, thế mà còn dám làm bộ làm tịch trước mặt cô!" Hắn nâng tay lên, ra lệnh, "Lên cung bắn giết!"
Lời còn chưa dứt, binh lính xung quanh vây quanh hai người nàng liền nhao nhao giơ cung tiễn trong tay lên, nhắm ngay hai người ở trung tâm, bọn họ đều tràn đầy lửa giận, thật không ngờ hoàng tử quốc gia mình lại vì địch quốc mà làm ra chuyện ly kinh phản quốc như vậy!
Mộ Dung Nhan bị hai chữ "bắn chết" kia chấn động cả người run lên, nàng không dám tin tưởng vị huynh trưởng từng kính yêu nhất này sẽ hạ sát thủ đối với mình, gân xanh trên trán nàng đột nhiên nhảy lên, lớn tiếng kêu lên, "Tứ ca! Trong đó nhất định có hiểu lầm! Xin ngươi tin tưởng chúng ta!"
"Hiểu lầm?!" Mộ Dung Huyền răng cắn đến cơ hồ muốn vỡ thành bột mịn, "Cô trước đó thiếu chút nữa đã tin lời quỷ quái của ngươi, thả các ngươi chạy trốn! Cô sẽ không bao giờ tin bất kỳ từ nào khác của ngươi!"
Mộ Dung Nhan mắt đỏ ngầu, hướng về phía Mộ Dung Huyền hét lớn, "Tứ ca! Ngươi vì sao không chịu tin chúng ta?! Ngươi biết rõ..
Ta..
Ta làm sao lại đi hại nàng đâu...!Khẩn cầu ngươi cho ta một chút thời gian, ta chắc chắn tra ra chân tướng!"
Mộ Dung Nhan không rõ, Mộ Dung Huyền rõ ràng liền biết mình tuyệt đối sẽ không muốn hại Lãnh Lam Ca, nhưng vì sao hắn thậm chí còn không hỏi rõ đầu đuôi sự tình, liền muốn vô tình giết mình cùng nàng đâu?
Ánh mắt Mộ Dung Huyền giống như sói khát máu, hắn nhớ tới lãnh Lam Ca vừa rồi mình ôm hộc máu không ngừng, mình nói cho nàng biết, "Thuốc này là Mộ Dung Nhan cho, đều là nàng làm hại ngươi..
làm hại ngươi..." Hắn đột nhiên đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cô nhất định phải giết nàng!"
Lãnh Lam Ca lại dùng hết một tia khí lực cuối cùng túm lấy ống tay áo hắn, gian nan thở d.ốc, "Không muốn...! Đừng làm tổn thương nàng..."
Mộ Dung Huyền gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Lam Ca suy yếu không chịu nổi, mắt đầy khổ sở, khàn khàn hỏi, "Chuyện đã đến nước này..
Ngươi còn vì nàng nói chuyện? Nàng đến cùng..
Có chỗ nào tốt?"
"Dù là ta phải chết.." Lãnh Lam Ca đầu ngón tay kịch liệt run rẩy, máu trong miệng từng giọt từng giọt từng giọt như rắn đỏ lan tràn, những đốm đỏ rơi, giống như hoa nở rộ, là vẻ đẹp rực rỡ trước khi đi, ngay cả héo úa cũng phải liều chết mỹ lệ một hồi, "Nhưng ta..
vẫn muốn nàng còn sống..
nàng đã chịu quá nhiều khổ..
ngươi là ca ca nàng kính yêu nhất, ngươi đáp ứng ta, vô luận phát sinh cái gì, đừng làm tổn thương nàng."
Ngốc Tử a, bóng người vừa rồi chính là ngươi sao? Nhưng ngươi vì sao không tiến vào thăm ta?
Ngươi biết không, ta có bao nhiêu hi vọng ngươi có thể trở về gặp ta một lần...
Ta rất muốn gặp ngươi một lần, gặp lại ngươi...
Mộ Dung Huyền tâm lập tức rơi xuống đáy cốc, hắn rốt cuộc hiểu được, chính mình có lẽ đời này đều không thể để cho thê tử của mình động tâm với mình, cho dù là lúc nàng sắp đèn cạn kiệt, nàng vẫn toàn tâm toàn ý nghĩ đến một người khác.
Mộ Dung Huyền một tay phất tay Lãnh Lam Ca ra, hai tròng mắt lạnh lùng như băng, "Ngươi che chở nàng như vậy, ngươi lại có biết, lúc này nàng đang mang theo một nữ nhân khác cao chạy xa bay đâu."
Trên mặt Lãnh Lam Ca là thống khổ khó tả, đột nhiên ho khan, máu tươi theo ho khan kịch liệt lại văng tung tóe đầy thân Mộ Dung Huyền.
Trong mắt Mộ Dung Huyền vô cùng đau đớn, siết chặt hai quyền.
Hắn nhìn Mộ Dung Nhan trước mắt khẩn cầu mình, thầm nghĩ.
Mộ Dung Nhan ơi Mộ Dung Nhan...!Ngươi đến tột cùng dựa vào cái gì đả động nữ nhân, để các nàng cam tâm tình nguyện dùng nhu tình của mình đến duy trì lấy tính mạng của ngươi?!
Hắn lạnh lùng nói, "Cô há có thể lại tha cho ngươi giảo biện? Tâm của ngươi, sợ là sớm biến thành người Hung Nô! Hôm nay ngươi mưu hại chính là Thái Tử Phi, ngày mai chắc hẳn muốn chính là đẩu trên cổ của cô!"
"Không! Ta chưa từng làm ra chuyện phản bội Đại Yên, càng chưa từng nghĩ tới muốn hại các ngươi!" Tinh thần Mộ Dung Nhan gần như sụp đổ, nàng lớn tiếng hô ra huyết lệ cuối cùng, "Tứ ca! Xin ngươi hãy tin tưởng chúng ta!"
"Không được gọi ta là Tứ ca!" Trên mặt Mộ Dung Huyền dấy lên ngọn lửa sáng rực, giống như muốn đem hai người trước mặt cùng nhau thiêu hủy.
"Bắn!" Mộ Dung Huyền quát,