Mộ Dung Nhan cùng Lãnh Lam Ca hai người vừa vội vàng chạy về Vọng Nguyệt Lâu, đến khi nhìn thấy Mộ Dung Tình tường an vô sự cùng ăn cơm với Cố Hàn, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào.
Cố Hàn thấy Mộ Dung Nhan và Lãnh Lam Ca đã trở lại, hắn vội vàng đứng dậy, nói với Lãnh Lam Ca: "Đệ muội, ngươi chớ trách Mộ huynh đệ, đều là ta không tốt, do ta cứng rắn lôi kéo hắn cùng đi nghe khúc với ta..."
Lãnh Lam Ca bị Cố Hàn kêu một tiếng "đệ muội", nghe mà lòng hoan hỉ, nàng nói: "Cố công tử hôm nay lại cứu huynh ấy, ta cảm tạ ngươi còn không kịp, sao có thể trách ngươi được chứ..." Nhưng lại hơi tạm dừng, đổi giọng nói: "Chỉ là lần sau nếu Cố công tử còn muốn nghe tiểu khúc, không ngại kêu tiểu nữ tử đi cùng nhau.
Lam Ca cũng rất có hứng trí với khúc nghệ ca vũ đó."
"Được được được, lần sau nhất định kêu đệ muội đi cùng!" Cố Hàn vội vàng đáp lời, vẻ mặt đồng tình nhìn Mộ Dung Nhan.
Hắn thầm nghĩ, Mộ huynh đệ à, ngươi có thê tử như thế, thật sự đời này đừng nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt...
Mà Mộ Dung Nhan lại hoàn toàn không hiểu ánh mắt Cố Hàn có ý gì, còn tưởng hắn lại cầu cứu mình, cho nên cười dắt tay Lãnh Lam Ca, ôn nhu nói: "Được rồi, đừng nói nữa, Ca nhi đói bụng rồi phải không?"
"Đúng đúng đúng, đệ muội mau ngồi xuống, để tại hạ đến mời khách!" Cố Hàn dõng dạc nói, nhất thời làm cho Mộ Dung Nhan ba người dở khóc dở cười.
Mộ Dung Tình bên cạnh thật sự nhịn không được "phì" một tiếng: "Ngân lượng của ngươi còn không phải đều do ca ca đưa cho ngươi sao? Dĩ nhiên lại dám nói để ngươi mời khách! Ngươi vừa tham, vừa háo sắc, lại còn thích mạnh miệng, đúng là không biết xấu hổ!"
Cố Hàn bị Mộ Dung Tình nói thế, cũng lập tức nhướng mày hỏi ngược lại: "Tình nhi cô nương nói tại hạ ham món lợi nhỏ, ăn nói lại không biết giữ miệng, tại hạ đều chấp nhận, duy chỉ mỗi chuyện nói tại hạ háo sắc, điểm ấy tại hạ lại không rõ, ta háo sắc ai chứ?"
"Ngươi...ngươi chính là hạng người lỗ m4ng ham mĩ sắc!" Mộ Dung Tình hồng mặt, lớn tiếng nói.
"Chậc chậc, ai không biết còn tưởng tại hạ khinh bạc ngươi đó, Tình cô nương nói chuyện thật khiến người ta hiểu lầm." Cố Hàn bĩu môi phản bác.
"Ngươi...ngươi..." Mặt Mộ Dung Tình càng đỏ hơn, chỉ vào Cố Hàn, nàng dù mồm miệng lanh lợi mà lần này lại bị chọc tức đến nói không ra lời.
Mộ Dung Nhan nhìn hai người tranh cãi, vội vàng khuyên nhủ: "Được rồi, mau cùng ngồi xuống ăn cơm đi.
Cố huynh đừng so đó với Tình muội nữa, nha đầu kia tính tình vốn vậy đó, mong Cố huynh thông cảm nhiều hơn."
"Đâu có đâu có, tại hạ sao có thể so đo với một tiểu nha đầu chưa dứt sữa chứ." Cố Hàn còn không quên chọc ngoáy một câu.
"Ngươi!" Mộ Dung Tình tức đến bật dậy.
Mộ Dung Nhan bước lên trước vỗ nhẹ vai Mộ Dung Tình, cười mắng Cố Hàn: "Ngươi tên này, sao thích mồm mép chiếm tiện nghi người khác thế! Nhìn ngươi làm muội muội ta tức đến mức này này..."
Cố Hàn nhìn bộ dáng Mộ Dung Tình buồn bực chu miệng bĩu môi, cũng hơi áy náy, nhân tiện cất lời: "Được rồi, là do tại hạ không tốt, không nên chọc giận Tình nhi cô nương, Cố mỗ tự phạt ba chén rượu bồi tội!"
"Phi, rõ ràng là chính ngươi muốn uống rượu, lại lấy ta ra nguỵ trang làm gì!"
"Ai nha, Tình nhi cô nương quả nhiên giống con giun trong bụng Cố mỗ!"
"Ngươi mới là con giun! Cả nhà ngươi đều là giun!"
"Tình nhi cô nương đã gặp qua phụ mẫu tại hạ lúc nào? Tại hạ thế nhưng cũng không dễ dàng dẫn cô nương về nhà đâu."
"Ngươi..."
Sau khi trải qua một màn đấu võ mồm, Mộ Dung Tình lại rơi xuống hạ phong.
Mộ Dung Nhan cảm thấy hai người này nhất định chính là oan gia ngõ hẹp, cho nên cũng không để ý tới, bắt đầu tự mình gắp đồ ăn.
Mà Lãnh Lam Ca cũng rốt cuộc nhịn không được bật cười: "Lam Ca vốn cứ nghĩ Tình muội muội là người biết ăn nói nhất thế gian, hôm nay vừa thấy, mới biết đạo cao một thước, ma cao một trượng."
Kết quả bữa tiệc này quả nhiên kết thúc trong bầu không khí ồn ào ầm ỹ, hai người kia ngươi một câu ta một câu cãi qua cãi lại.
"Tình nhi! Sắc trời không còn sớm, ngươi muốn cùng vi huynh trở về, hay muốn ở chỗ này ầm ỹ với Cố huynh một đêm?" Mộ Dung Nhan rốt cục không thể nhịn được nữa bạo phát.
"Đương nhiên trở về, bổn...bổn cô nương không bao giờ muốn gặp tên vô lại này nữa!" Mộ Dung Tình lập tức đứng lên, đi ra cửa.
Mộ Dung Nhan nói cáo từ với Cố Hàn, sau đó vội vàng lôi kéo Lãnh Lam Ca đuổi theo Mộ Dung Tình còn đang dỗi.
Trên lầu Vọng Nguyệt Lâu, một vị nữ tử yểu điệu mặc tử sam nấp nửa thân mình sau cây cột, vẫn không chuyển mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan và Lãnh Lam Ca, thẳng đến khi thân ảnh hai người bọn họ biến mất bên ngoài Vọng Nguyệt Lâu, nàng mới phát ra một tiếng than nhẹ đến nỗi gần như không thể nghe thấy, thầm cân nhắc lẩm bẩm: "Thì ra bên cạnh hắn đã có một mỹ hân tuyệt sắc khuynh thành như thế làm bạn, cũng khó trách trong mắt hắn không có khả năng chứa nổi người khác...Chỉ là hắn nói hắn họ Mộ, nghe giọng nói là nhân sĩ Yên kinh, nhưng trong kinh thành chưa bao giờ nghe nói có đại hộ nào họ Mộ.
Nhìn hắn diện mạo bất phàm, khí dộ ngời ngời, tựa hồ có quen biết với vị lục điện hạ kia...Chẳng lẽ hắn...hắn hẳn là họ Mộ Dung?"
Tiêu Tử Yên thân ở chốn phong nguyệt, tâm tư kín đáo hơn nhiều so với nữ tử tầm thường, sau khi tinh tế cẩn thận cân nhắc, liền cơ hồ đại khái đoán ra thân phận của Mộ Dung Nhan.
Cho nên, ngươi hẳn gọi là Mộ Dung Ngạn, phải không?
***
Ban đêm, Mộ Dung Nhan nằm trên giường, lăn qua lộn lại, cứ cảm thấy đã quên chuyện gì quan trọng.
Hồi lâu, Mộ Dung Nhan đột nhiên ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi thầm nhủ: "Cố Hàn kia, kết quả là hôm nay vẫn chưa dạy ta công phu!"
Sáng sớm ngày thứ hai, Mộ Dung Nhan liền nổi giận đùng đùng đuổi tới Vọng Nguyệt Lâu, hỏi phòng Cố Hàn, đi lên lầu, một cước liền đá văng cửa phòng.
Lúc này Cố Hàn đang lau mặt, nhìn thấy Mộ Dung Nhan đột nhiên đá cửa vào, giật mình kinh ngạc đến nỗi khăn trên tay cũng rơi xuống.
Hắn khó hiểu hỏi: "Mộ huynh, ngươi sáng sớm làm gì mà...ăn phải thuốc nổ hả?"
"Ngươi tên này, hôm nay thế nào cũng phải dạy ta công phu!" Mộ Dung Nhan nửa giận nửa bực nói.
"A...thì ra là chuyện này, không vội không vội, đợi ăn bữa sáng trước đã."
"Không cần, dạy ngay bây giờ đi!" Mộ Dung Nhan dùng sức một chưởng vỗ lên bàn, lớn tiếng kiên trì nói.
Nhìn vẻ mặt thật sự cấp bách đó của Mộ Dung Nhan, Cố Hàn cũng thu liễm vẻ tươi cười, nghiêm mặt đáp: "Được rồi, ngươi đã thành tâm như vậy, ta sẽ dạy ngươi một ít biện pháp đả toạ* ngủ."
(*động tác ngồi xuống khoanh chân, tay đặt lên đùi để luyện công, giống như ngồi thiền)
"Đả toạ? Ngủ? Ai lại không biết chứ?" Mộ Dung Nhan thầm nghĩ, ngươi không phải đang đùa giỡn với ta đó chứ?"
"Không phải vậy.
Nếu chỉ là ngồi ngủ đả toạ bình thường, ta cần gì phải dạy ngươi, ta muốn dạy ngươi là phương pháo thổ nạp vận khí, thuật tĩnh toạ thu liễm tâm thần."
Cố Hàn nhìn sắc mặt có chút mờ mịt của Mộ Dung Nhan, liền nói tiếp: "Đơn giản mà nói, muốn dạy ngươi luyện nội công.
Mộ huynh ngươi cảm thấy công phu một chưởng đánh tan ghế đẩu của ta hôm kia thế nào?"
"Đương nhiên rất lợi hại! Thật sự vô cùng uy lực!" Mộ Dung Nhan khâm phục khen.
"Ha ha, đó chính là nội công.
Ghế là bị nội lực của ta đánh nát, mặc dù không cần dùng võ công chiêu thức gì, nhưng một khi vận khởi nội lực, một chưởng bình thường liền không còn bình thường nữa." Nói xong, hữu chưởng thầm vận nội lực, cũng vỗ một cái xuống cái bàn mà Mộ Dung Nhan vừa đập lên, chỉ nghe "rầm" một tiếng, cái bàn kia trong nháy mắt đã bị đánh nát.
Mộ Dung Nhan nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nhưng trong lòng cũng hoàn toàn hiểu được, Cố Hàn muốn dạy hắn không phải là thứ võ nghệ có hoa không quả, mà là nội công tâm pháp thật sự, lập tức cảm kích cơ hồ muốn rơi lệ, nói: "Cố huynh...Ta thật sự không biết làm thế nào có thể cảm tạ ngươi mới tốt..."
"Aish, ta cùng ngươi coi như có duyên, huống chi ta cũng không tính truyền thụ ngoại gia công phu cho ngươi, như vậy ngày sau vạn nhất nếu ngươi đánh nhau với ai, cũng không nhìn ra là võ công cùng môn phái với ta." Cố Hàn tựa hồ thực lo lắng chuyện mình dạy công phu cho Mộ dung Nhan bị ai phát hiện.
"Nếu có thể có nội công mạnh như vậy, còn cần phải học chiêu thức hoa mỹ của ngoại gia công phu làm gì...Từ nhỏ ta đã bắt đầu tập võ, tập quyền cước, thương kiếm cũng biết một hai, những năm nay vẫn đều ngày đêm khổ luyện, lại vẫn không đánh lại những kẻ khí lực lớn hơn ta, nội lực mạnh hơn ta..." Mộ Dung Nhan nhớ tới thất bại cho tới nay, có chút ủ rũ.
"Không phải vậy, cao thủ chân chính khẳng định là nội ngoại kiêm tu.
Cho dù nội lực có cường thịnh đến mức nào, nhưng nếu không có động tác võ công hoa mỹ kia ở giữa che mắt, thuỷ