Thẳng đến khi cỗ xe ngựa kia hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Trúc Nhi mới bối rối nhặt mấy cuộn vải rơi dưới đất lên, đi như bay trở về Lãnh phủ.
Trái tim của Trúc Nhi đập vội như nai con nhảy loạn, làm sao bây giờ, có lẽ mình gặp phải chuyện không nên thấy...Có nên nói cho tiểu thư biết không...Hay là đêm hôm trước tiểu thư khóc thương tâm như thế chính là bởi đã biết Thất điện hạ di tình biệt luyến?
Trúc Nhi thấp thỏm bất an trở về phòng, vừa vặn Lãnh Lam Ca cũng trở lại từ phủ Thái Học, nàng oán giận nói với Trúc Nhi: "Từ sau khi Tề Vương điện hạ trở về, hắn đã hai ngày không tới phủ Thái Học...Cũng hai ngày rồi ta không gặp hắn...Ta còn có thật nhiều điều muốn nói với hắn đây..."
Trúc Nhi nghe trong lời tiểu thư nhà mình nói vẫn thực không muốn xa rời vị Thất điện hạ kia, vừa định nói cho nàng biết chuyện, lại không khỏi nuốt trở lại trong bụng, thầm thở dài trong lòng, aish, nếu nói ra, chỉ sợ tiểu thư sẽ thương tâm muốn chết, mà không nói, lại cảm thấy có lỗi với tiểu thư...Đều chỉ có thể oán cái tên Thất điện hạ bội tình bạc nghĩa kia, hừ, bộ dạng có sáng sủa thì có ích lợi gì...Aish, nam nhân trong thiên hạ rốt cuộc đều chung một tính tình, gặp người nào là yêu người đó!
Đúng lúc đó, quản gia của Lãnh phủ nhẹ nhàng gõ cửa, thấp giọng nói: "Đại tiểu thư, lão gia gọi ngươi đi đến thư phòng của hắn một chuyến."
Lãnh Lam Ca khẽ thở dài, nói: "Ta biết, sẽ lập tức đi qua." Nàng thầm nghĩ, tám phần là phụ thân lại muốn thuyết phục mình gả cho Tề Vương điện hạ...
Lãnh Lam Ca nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, bên trong truyền đến thanh âm trầm ổn như nước của phụ thân: "Vào đi."
Lãnh Lam Ca đẩy cửa vào, lật tay đóng cửa lại, yên lặng đi đến trước mặt phụ thân.
"Hôm qua, phụ thân đã thấy Thất điện hạ rồi." Lãnh Hựu nhấp một ngụm trà, mở miệng nói.
"Ah, hôm qua hắn ở cùng một chỗ với phụ thân sao?"
"Phải, cùng đi Vọng Nguyệt Lâu."
"Các ngươi...đi tới nơi đó làm gì?" Sắc mặt Lãnh Lam Ca trầm xuống, không vui hỏi.
Lãnh Hựu không trả lời câu hỏi đó của Lãnh Lam Ca, chỉ trầm mặc nhìn nữ nhi, sau một lúc lâu, hắn mặt không chút thay đổi nói: "Thất điện hạ trên đường cùng vị hoa khôi của Vọng Nguyệt Lâu ra ngoài, cả đêm không về, có vẻ đến giờ còn chưa hồi hoàng cung đâu."
"Phụ thân, người nói thế là có ý gì?!" Lãnh Lam Ca tức giận hỏi ngược lại, nàng nghĩ, cho dù phụ thân không nguyện ta thích hắn thì cũng không cần dùng chuyện hoang đường như thế để bôi nhọ hắn chứ.
"Ý tứ chính là như thế, phụ thân cũng hết lời để nói, hy vọng con có thể tự lo lấy thân." Lãnh Hựu không chút hoang mang nói.
"Thật chẳng hiểu ra sao." Lãnh Lam Ca cảm thấy phụ thân vì làm cho mình gả cho Tề Vương mà đã hoàn toàn trở nên không thể nói lý, liền lãnh đạm bỏ lại một câu rồi đẩy cửa ra ngoài.
Trở lại khuê phòng, Lãnh Lam Ca thở phì phù nói với Trúc Nhi: "Phụ thân thật sự càng ngày càng quá phận!"
"Tiểu thư, lão gia nói gì với người, xem người tức giận đến thế, để nô tỳ rót cho ngài chén trà, trước xin bớt giận." Trúc Nhi cầm ấm trà trên bàn, rót ra một ly.
"Phụ thân nói hôm qua ở cùng Thất hoàng tử, còn nói hắn cùng vị hoa khôi kia đi ra ngoài một đêm chưa về...Đây rõ ràng là bôi nhọ mà! Hắn sẽ không làm chuyện như thế đâu!"
"Xoảng" một tiếng, Trúc Nhi vô ý làm đổ nghiêng chén trà vừa rót đầy...
"Aish, Trúc Nhi ngươi sao có thể bất cẩn như thế, có bị bỏng không?" Lãnh Lam Ca quan tâm hỏi.
"Tiểu...tiểu thư..." Trúc Nhi cúi đầu, nắm gặt góc áo, bất an nói: "Nếu...lão gia nói là thật sự...người sẽ làm gì?"
Lãnh Lam Ca đột nhiên ngẩn ra, hoang mang khó hiểu hỏi: "Vì sao Trúc Nhi cũng nói như vậy...hắn...hắn sẽ không có khả năng phụ ta..."
"Tiểu thư...sáng nay khi nô tỳ xuất môn mua vải, tận mắt thấy...thấy...điện hạ ôm một vị tử y cô nương đi ra từ khách điếm, sau đó lên xe ngựa, đi về hướng Vọng Nguyệt Lâu..." Trúc Nhi cắn chặt răng, vẫn kiên trì đem một màn mình nhìn thấy buổi sáng nói ra.
"Không có khả năng! Không có khả năng...Trúc Nhi ngươi gạt ta đúng không? Là phụ thân bắt ngươi nói vậy phải không?!" Lãnh Lam Ca lao tới trước mặt Trúc Nhi, dùng sức lắc nàng, không thể tin hỏi, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn cảm thấy một trận khủng hoảng, Trúc Nhi chưa bao giờ gặp Tiêu Tử Yên, lại thế nào biết nàng ấy hay mặc tử sam...
"Chuyện này thật sự là...nô tỳ tận mắt nhìn thấy..." Trúc Nhi quay đầu đi, không đành lòng nhìn vẻ mặt cực kỳ bi ai muốn chết của tiểu thư nhà mình.
"Không được! Ta đi tìm hắn, để hỏi cho rõ ràng!" Lãnh Lam Ca đột nhiên đẩy cửa ra ngoài, chạy về hướng Vọng Nguyệt Lâu.
"Tiểu thư! Tiểu Thư!!!" Trúc Nhi dậm chân, sợ Lãnh Lam Ca trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền cũng vội vàng đuổi theo.
***
Lúc Mộ Dung Nhan đưa Tiêu Tử Yên trở lại Vọng Nguyệt Lâu, toàn bộ Vọng Nguyệt Lâu như nổ tung, tú bà vẻ mặt không vui nói với Mộ Dung Nhan: "Điện hạ, các ngươi...các ngươi làm như vậy không hợp quy củ..."
Tú bà của Vọng Nguyệt Lâu thân ở chốn phong nguyệt, tự nhiên nhìn ra được Tiêu Tử Yên đã không còn thân hoàn bích, nhất định là chuyện tốt mà vị Thất điện hạ này đã làm khi đưa nàng ấy ra ngoài đêm qua...Trong lòng không khỏi đấm ngực dậm chân, vốn định trông cậy vào vị hoa khôi của Vọng Nguyệt Lâu này đến năm mười tám tuổi, rồi tổ chức khai bao, kiếm một bút tiền lớn.
Cũng bởi vì thế, thậm chí không tiếc ba lần bốn lượt đắc tội Lục điện hạ, không ngờ mình chỉ lơ đãng không chú ý một cái, thế nhưng lại bị Thất điện hạ chiếm tiện nghi...
Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng đỡ Tiêu Tử Yên đặt lên chỗ ngồi, sau đó xoay người, bất đắc dĩ liếc nhìn tú bà một cái, quả nhiên khóc không ra nước mắt, không có cách nào giải thích...
Tiêu Tử Yên lại hoàn toàn không để ý lời tú bà, nàng nhẹ nhàng nắm góc áo Mộ Dung Nhan, đỏ mặt thấp giọng hỏi: "Không biết...không biết điện hạ tính an trí Tử Yên như thế nào?"
"Muốn...an trí như thế nào? Ta...ta không biết." Mộ Dung Nhan khi đó còn chưa đến mười bảy tuổi, không nghe hiểu được ý tứ trong lời Tiêu Tử Yên.
Tiêu Tử Yên nghe xong, sắc mặt thoạt cái trở nên trắng bệch, sợ hắn chỉ chơi đùa mà thôi, căn bản không nghĩ sẽ phụ trách mình, liền vội vàng run giọng hỏi: "Tối hôm qua ngươi...ngươi làm vậy với ta...chẳng lẽ không phải thật tình đối đãi sao?"
Thế này Mộ Dung Nhan mới hiểu, thầm nghĩ, nàng là muốn ta cưới nàng...nhưng ta lại sao có thể cưới nàng được đây...
Lập tức hoảng hốt thất thố, không biết trả lời Tiêu Tử Yên thế nào mới phải, sau một lúc lâu mới thì thào đáp: "Bổn vương...cần làm thoả đáng một việc giúp ngươi đã...rồi sẽ...lại đến an trí ngươi..."
"Sự tình gì?" Tiêu Tử Yên truy vấn hỏi.
"Một chuyện không thể không làm." Mộ Dung Nhan nghiến răng nghiến lợi nói, ta nhất định phải giúp ngươi giết tên súc sinh Mộ Dung Cảnh trước!
Tiêu Tử Yên thấy Mộ Dung Nhan cũng không chịu giải thích tỉ mỉ, cảm thấy khổ sở, nhưng không tốt ép buộc hắn, liền gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Kia Tử Yên ở nơi này chờ người..." Nàng dừng một chút, lại kiên định tiếp lời: "Nếu ngươi không trở lại, ta sẽ chờ ngươi cả đời."
Lời này làm cho Mộ Dung Nhan càng không thể nói gì chống đỡ, chỉ có thể gật đầu thật mạnh, liền kích động ra khỏi phòng.
Tú bà thấy Mộ Dung Nhan muốn đi, liền hung hăng trừng mắt lườm Tiêu Tử Yên ở trong phòng một cái, rồi đuổi theo Mộ Dung Nhan: "Ai ui, Thất điện hạ, lão thân có chuyện này muốn thương lượng cùng điện hạ."
Một Dung Nhan ngừng bước, xoay người, có chút không kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì?"
Nàng hiện tại trong lòng đầy ngập ức chế cùng lửa giận, hận không thể chạy nhanh tìm Mộ Dung Cảnh, một quyền đánh chết hắn mới tốt.
Tú bà giả mù sa mưa cười: "Điện hạ ngài cũng biết đó, Tử Yên nàng là hoa khôi của Vọng Nguyệt Lâu chúng ta, là nhất tuyệt của Yên kinh, nay may mắn cùng điện hạ thành một hồi tình duyên tốt đẹp, nhưng không thể nào một phần thưởng cũng không có chứ