Mộ Dung Nhan sải bước đi tới cửa Chiêu Lan Điện, trong lúc nhất thời, nàng có chút lùi bước, cũng không dám bước vào trong.
Nàng nghĩ tới hai ngày trước, Cố Hàn có nói với mình.
"Thất điện hạ, lần này ngươi trở về, kỳ thực có hai việc sợ ngươi không tiếp thu được, chuyện thứ nhất chắc hẳn ngươi đã biết rồi...!Chuyện thứ hai...!Cũng thật sự là khó có thể mở miệng..." Ngay cả Cố Hàn người luôn mồn mép đều cảm thấy vạn phần khổ não, không biết nên nói với Mộ Dung Nhan chuyện hắn làm phụ vương tiện nghi của người khác như thế nào.
"Ngươi cứ nói đừng ngại, ta có thể chịu được." Mộ Dung Nhan cười khổ nói, ngay cả chuyện nữ nhân ta yêu nhất gả cho huynh trưởng ta yêu nhất đều có thể chịu đựng được, thế gian này còn có chuyện gì ta không chịu đựng được.
"Ôi, là ta có lỗi với ngươi, năm đó lúc ngươi đi, điều duy nhất ngươi giao cho ta, ta cũng không làm tốt." Cố Hàn nghĩ đến năm đó Mộ Dung Nhan đặc biệt dặn mình thay hắn chăm sóc tốt cho Lãnh Lam Ca cùng Tiêu Tử Yên.
Mộ Dung Nhan nghe xong, tâm đột nhiên chìm xuống, trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi, "Tiêu cô nương nàng..
Nàng làm sao vậy?"
"Chính là..
Chính là ngươi đã là phụ vương của nhân gia rồi..." Cố Hàn nhắm mắt đem lời nói ra.
"Ta không hiểu." Mộ Dung Nhan thật sự nghe không hiểu.
"Ngươi..
Ngươi có một nữ nhi gọi là Mộ Dung Doanh quận chúa.." Cố Hàn mới nói mấy câu, liền cảm thấy được miệng lưỡi bốc khói.
"Mộ Dung Doanh?" Mộ Dung Nhan càng thêm khó hiểu, Cố Hàn này rốt cuộc đang nói cái gì?
Cố Hàn nhìn Mộ Dung Nhan vẫn một mặt mê man, cắn răng một cái, liền mở miệng nói, "Nàng bây giờ không phải là Tiêu cô nương, nàng là phu nhân của ngươi, năm đó sau khi ngươi đi rồi, nàng liền mang thai và hạ sinh một Tiểu Quận Chúa, sau đó bệ hạ cho rằng đây là hài nhi của ngươi, liền thay ngươi đặt tên cho Tiểu Quận Chúa gọi là Mộ Dung Doanh, còn phong nàng làm Trường Nhạc quận chúa, hiện giờ đã hơn ba tuổi, rất thích cười, lớn lên rất đáng yêu, kỳ thực nhìn kỹ một chút có vài phần giống ngươi...!Thất điện hạ...!Ngươi không sao chứ? Thất điện hạ! Thất điện hạ!"
Cố Hàn đang thao thao bất tuyệt nói, đột nhiên phát hiện hai con mắt Mộ Dung Nhan trống rỗng thất thần, liền liều mạng phất tay trước mặt hắn, hắn cũng không cảm giác được.
Hoang đường...!Đây là chuyện hoang đường cỡ nào...
Người ta yêu trở thành thê tử của huynh trưởng ta, mà bản thân không hiểu sao thành phụ vương, hài tử kia lại căn bản không phải hài nhi của ta, thành trượng phu mà người đó lại căn bản không phải thê tử ta.
Lúc này, Mộ Dung Nhan đang đứng ở trước cửa cung điện nơi mình lớn lên từ nhỏ, lo lắng đi tới đi lui, không biết rốt cuộc mình có nên đi vào hay không.
Ôi, sau khi đi vào, ta nên đối mặt với Tiêu cô nương như thế nào, lại nên đối mặt với hài nhi của nàng như thế nào?
Mộ Dung Nhan trong lòng không yên đi tới đi lui một lúc lâu, cuối cùng hung hăng vỗ hai gò má của chính mình, hít một hơi thật sâu, liền bước vào.
Ôi, tới đâu hay tới đó, lát nữa ta sẽ nói với Tiêu cô nương, ta tuyệt đối không thể làm phụ vương của hài nhi nàng!
Mộ Dung Nhan bước vào, nhẹ giọng đến gần nội điện dưới ánh nến đung đưa kia, vừa muốn gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền đến âm thanh lo lắng của Tiêu Tử Yên, "Tuyết di, Doanh nhi làm sao còn sốt cao không hạ?"
Hoá ra hài nhi của nàng ngã bệnh sao? Trách không được hôm nay ở thọ yến của phụ hoàng không nhìn thấy nàng...
"Phải cho quận chúa ra mồ hôi, thì sáng mai sẽ hạ sốt, ta đi lấy thêm cho quận chúa một cái chăn." Nói xong, liền nghe được tiếng bước chân dồn dập của Tuyết Nhi đi xa vào trong điện.
Mộ Dung Nhan bất giác lặng lẽ đẩy cửa ra, nàng nhìn thấy Tiêu Tử Yên đưa lưng về phía mình, đang hết sức chăm chú canh giữ tiểu cô nương suy yếu trên giường, không hề phát hiện mình đã đi vào.
Nàng nhớ tới mình khi còn bé ngã bệnh, mẫu phi mình cũng như vậy, suốt đêm nắm tay của mình canh giữ ở bên cạnh mình.
Mộ Dung Nhan đột nhiên rất muốn nhìn tiểu cô nương này rốt cuộc bộ dáng như thế nào.
Mãi đến khi Mộ Dung Nhan đi đến phía sau Tiêu Tử Yên, Tiêu Tử Yên mới nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân, vội vàng quay đầu lại nhìn, không khỏi si ngốc.
Nàng không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, lẩm bẩm nói rằng, "Ôi, sao ta lại mơ tới ngươi..."
Nàng biết, đây nhất định là ảo giác của chính mình, người kia đã không còn nhiều năm rồi.
"Là ta." Mộ Dung Nhan ôn nhu nói.
Tiêu Tử Yên đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chặp Mộ Dung Nhan, trước kia mình nằm mơ, người trong mơ chưa bao giờ nói chuyện với mình...
Nàng run rẩy đưa tay ra muốn vuốt ve mộng cảnh quá mức chân thật này.
Mộ Dung Nhan yên tĩnh đứng tại chỗ bất động, tùy ý đôi tay nhỏ yếu mềm mại vuốt ve trên gò má của chính mình.
Ôi, tình cảm ngươi đối với ta, ta sợ đời này không còn khả năng nữa rồi...
Tiêu Tử Yên sớm đã lệ như suối tuôn trào, giấc mộng này sao lại chân thực như vậy, chân thực giống như giả vậy, nếu thật sự là hắn, làm sao hắn có thể để mình vuốt ve như vậy, nhưng nếu không phải hắn, vì sao lòng bàn tay của mình rõ ràng có thể cảm nhận được nhiệt độ của hắn.
"Ta không hiểu, nhưng ta hi vọng mình mãi mãi không muốn tỉnh lại." Tiêu Tử Yên cười mang theo nước mắt nói.
Yêu ngươi, thật giống như Thiên Thượng Nhân Gian đối với ảnh hối tiếc vũ đạo, ngươi vĩnh viễn là ánh trăng sáng trong lòng ta.
Đó là một ảo ảnh rực rỡ nhất trong đời, quá xa hoa lãng phí, có đi hết thiên nhai cũng không muốn tỉnh lại.
"Ôi." Mộ Dung Nhan cuối cùng thở dài một tiếng, đưa tay liền đem Tiêu Tử Yên trước mặt ôm vào ngực.
Aish, ta nợ ngươi thực sự quá nhiều, đây là điều duy nhất ta có thể báo đáp ngươi...
Tiêu Tử Yên tựa vào trong lòng Mộ Dung Nhan, không dám nhúc nhích, nàng sợ mình vừa động, giấc mộng liền tỉnh.
"Điện hạ! Là ngươi sao?!" Tuyết Nhi trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, hai tay buông lỏng, chăn trong tay liền rơi xuống đất.
Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng buông Tiêu Tử Yên ra, xoay người cười nói với Tuyết Nhi, "Tuyết di, ta đã trở về."
Tuyết Nhi mừng đến phát khóc, chạy chậm đến bên cạnh Mộ Dung Nhan, không khỏi kích động kêu lên, "Thật sự là ngươi! Thật sự là ngươi!"
Mộ Dung Nhan khẽ mỉm cười, đi tới ôm chăn trên mặt đất lên, sau đó đi đến trước giường, ôn nhu đắp chăn cho Mộ Dung Doanh, nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ mang theo bệnh tật Mộ Dung Doanh đang ngủ say, chỉ cảm thấy chỗ mềm mại nhất trong nội tâm bị đụng phải, nếu như ngày bé lúc mình sinh bệnh, có thể có phụ thân ở bên cạnh mình, vậy thì tốt biết bao...
"Nghe nói ngươi tên là Doanh nhi, đặc biệt thích cười, ngươi phải nhanh chóng khoẻ lại, để phụ vương ngắm nghía cẩn thận nụ cười trong trẻo của ngươi." Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng của Mộ Dung Doanh, mang theo ý cười cưng chiều, ôn nhu nói.
Trong khoảnh khắc Mộ Dung Nhan nhìn thấy nữ hài này, không biết tại sao, nàng cảm thấy mình nhất định phải làm phụ vương nữ hài này, nàng không muốn nữ nhi đi theo con đường của chính mình, một đời cũng không chiếm được một chút tình thương của cha.
"Tuyết di, ngươi bấm ta một cái đi, ta thật sự không phải đang nằm mơ chứ? Không, cho dù là mơ, sợ cũng không tốt đẹp như vậy..." Tiêu Tử Yên si ngốc nhìn Mộ Dung Nhan quan tâm và yêu mến đối với nữ nhi của mình, vừa rồi là áo giác của mình sao, hắn tự xưng mình là phụ vương của Doanh nhi.
"Ta sẽ làm phụ vương của Doanh nhi, ta chính là phụ vương của Doanh nhi." Mộ Dung Nhan ngước mắt lên, kiên định nói.
***
"Điện hạ đã trễ thế này, còn muốn xuất cung sao?" Tuyết Nhi vừa mới giúp Mộ Dung Nhan đổi một thân nhung giáp thành một bộ mãng bào khảm viền vàng màu nguyệt bạch, lại nghe nàng nói muốn xuất cung đón người.
Không khỏi nghĩ thầm, đã trễ như vậy, rốt cuộc là ai muốn Điện hạ đích thân đi đón.
Mộ Dung Nhan ấn lại huyệt thái dương của mình, bất đắc dĩ nói, "Đi đón mấy tiểu tổ tông."
Ôi, đêm nay nếu mình không đi đón, sợ là ngày mai cũng không cần gặp nhau.
Đêm khuya, Vọng Nguyệt Lâu.
"Cái tên đầu gỗ đáng chết, đầu gỗ thối, đầu gỗ ngu ngốc, đầu gỗ thối không tuân thủ đạo nghĩa!!!" Sở Hạ Đề bị tức đến điên rồi, nàng lại dám cứ như vậy bỏ mình ở khách điếm này.
Hôm nay là đại thọ năm mươi của Yên Hoàng, khắp chốn vui mừng, dựa vào cái gì hắn để mình và Đồng muội muội chờ trong khách điếm nhàm chán này, nàng không phải muốn đi khôi phục thân phận Hoàng tử sao, dựa vào cái gì mình cùng Đồng muội muội không thể đi theo, lẽ nào thân phận Hung Nô công chúa và Lâu Lan công chúa có thể bôi đen mặt nàng hay sao?!
Còn nói đến cái gì thời điểm thích hợp đón chúng ta đi, vậy bây giờ người đâu? Người đâu?!
"Hạ Đề tỷ tỷ, nếu không chúng ta ngủ trước đi...!có lẽ biểu ca muốn sáng mai trở lại đón chúng ta." Ma Da Đồng chờ có chút mệt mỏi, hơn nữa không biết sao, cảm thấy đầu bắt đầu có chút đau nhức.
"Được rồi..." Sở Hạ Đề bất đắc dĩ nói, hiện tại ngoại trừ ngủ cũng không có chuyện gì để làm.
Ma Da Đồng bên cạnh chắc là thật sự buồn ngủ, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Nhưng Sở Hạ Đề làm thế nào cũng không ngủ được, nhưng vì không muốn quấy rầy Ma Da Đồng, nàng đành trợn tròn mắt nhìn chằm chằm xà nhà, cái tên đầu gỗ chết tiệt, nếu ngày mai ta cùng nàng nói một câu, ta không mang họ Sở!
A!!! Tú bà Vọng Nguyệt Lâu phát ra tiếng thét chói tai thê thảm, nàng không thể tưởng tượng nhìn Mộ Dung Nhan trước mặt, Thất điện hạ chết trên chiến trường làm sao xuất hiện ở nơi này?!
Mộ Dung Nhan vẻ mặt cực kỳ không có thiện ý nhìn tú bà Vọng Nguyệt Lâu này, không kiên nhẫn nói, "Ngươi ồn ào cái gì? Bản vương còn chưa có chết đâu!" Nói xong, nàng liền trực tiếp lướt qua tú bà còn trố mắt há mồm đi lên lầu.
Mộ Dung Nhan vừa đi lên lầu, liền nhìn thấy Tô Linh Lung đang dựa vào cây cột cười như không cười đang nhìn mình.
Mộ Dung Nhan lạnh lùng hừ một tiếng, không muốn nhìn thấy nữ nhân này, liền mắt nhìn thẳng lướt qua nàng.
Nhưng Tô Linh Lung trong khoảnh khắc Mộ Dung Nhan lướt qua mình, một tay túm chặt tay áo nàng, không cho nàng tiếp tục đi về phía trước.
"Buông tay." Mộ Dung Nhan hơi xoay người, không vui nhìn chằm chằm Tô Linh Lung, lạnh lẽo nói.
Tô Linh Lung một chút cũng không bị Mộ Dung Nhan hù doạ, trái lại ý cười trên mặt càng đậm, nàng dán vào bên tai Mộ Dung Nhan, nhẹ giọng thổi khí, "Linh Lung là muốn nói cho Điện hạ một tiếng, vô luận như thế nào, ta muốn, thì nhất định sẽ đạt được, Điện hạ cũng nhất định sẽ giúp ta."
Mộ Dung Nhan nghe xong, trở tay bóp chặt cổ tay Tô Linh Lung, lạnh lùng nói, "Ngươi đang uy hiếp bản vương?"
Cổ tay Tô Linh Lung bị Mộ Dung Nhan bóp đến đau đớn, không nhíu lông mày, trên mặt vẫn khẽ cười nói, "Nếu Điện hạ có thể giúp ta gả vào Tề Vương phủ, bí mật này Linh Lung chắc chắn mang theo vào quan tài, nhưng nếu Điện hạ khoanh tay đứng nhìn, nói không chừng ngày nào đó Linh Lung uống nhiều mấy chén rượu, trong lúc vô tình liền nói ra, đến lúc đó cũng không thể oán ta."
Mộ Dung Nhan tức giận đến cả người phát run, lực đạo trên tay lại tăng thêm vài phần, nàng đỏ mắt nói với Tô Linh Lung, "Ngươi có tin bản vương giết ngươi!"
"Được, ngươi tới giết a, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể tự tay giết chết chất nhi của ngươi không." Tô Linh Lung đau đến gần như muốn ngất đi, nhưng vẫn kiên trì cười nói xong lời này với Mộ Dung Nhan.
Mộ Dung Nhan sững sờ, sau đó lập tức buông lỏng tay Tô Linh Lung, run giọng hỏi, "Ngươi..
Lẽ nào ngươi.."
Tô Linh Lung hít sâu một hơi, lại kéo Mộ Dung Nhan lại gần mình mấy phần, đem môi kề vào bên tai của nàng, nhẹ giọng nói, "Không sai, ta đã mang huyết mạch Mộ Dung gia ngươi, cho nên ta không thể không gả vào Tề Vương phủ."
Mộ Dung Nhan vừa định chửi ầm lên Tứ ca cùng nữ nhân này thật sự là quá vô liêm sỉ, lại nghe được phía sau mình truyền đến tiếng mắng chửi dị thường tức giận, "Mộ Dung Nhan! Ngươi..
Ngươi chết chắc rồi!"
Mộ Dung Nhan vội vàng xoay người, phát hiện Sở Hạ Đề đang nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm mình và Tô Linh Lung, bản thân nàng còn không biết, tư thế vừa mới Tô Linh Lung cùng mình, người bên ngoài nhìn vào cực kỳ ám muội.
Tô Linh Lung khẽ liếc Sở Hạ Đề một chút, cười khẽ một tiếng, thấp giọng than thở, "Thú vị, thật là thú vị, xem ra Điện hạ xác thực cũng khó giữ được mình, có điều, Điện hạ cũng đừng để cho Linh Lung chờ quá lâu nha." Nói xong, nàng cũng buông lỏng tay áo bào Mộ Dung Nhan ra, cười nhẹ rời đi.
"Cái gì mà ta không giữ được mình, nữ nhân này thực sự là không hiểu ra sao!" Mộ Dung Nhan hung hăng trừng mắt bóng lưng thân hình như rắn nước, trong lòng nhất thời hoang mang lo sợ, không biết nên giúp Tô Linh Lung hay không.
Sở Hạ Đề thấy Mộ Dung Nhan cùng nữ tử xinh đẹp vừa nãy âu yếm nửa ngày còn chưa đủ, nhân gia đều đi rồi, nàng còn dám đứng ở đó nhìn bóng lưng người ta si mê như vậy, nhịn không được tức giận đi lên trước, hướng về phía nàng quát lên, "Ngươi xem đủ chưa?! Ngươi cái tên đầu gỗ đáng chết!"
Mộ Dung Nhan vội vàng xoay người, quay về Sở Hạ Đề cười khổ hỏi, "Ta có lòng tốt tới đón các ngươi, tại sao lại đáng chết rồi hả?"
Sở Hạ Đề vừa nghĩ tới bộ dáng thân mật vừa rồi mình tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Nhan cùng nữ tử khác, liền giận giữ mạnh mẽ đạp lên chân Mộ Dung Nhan, vừa giẫm vừa ngẩng đầu