Chạng vạng, Yến Môn Quan, Quân Cơ Xử (nơi tướng lĩnh họp bàn).
Mộ Dung Huyền chỉ vào bản đồ Mạc Bắc, hỏi tướng thủ thành của Yến Môn Quan là Quách Hoài: "Quách đại nhân, nay đại quân Hung Nô đánh tới thế nào rồi?"
"Hồi Tề Vương điện hạ, hôm qua do danh tướng Hung Nô là Hô Diên Quyết dẫn theo một vạn binh, vừa công hạ được Tô Mễ Đồ, nay chưa xuất binh, hẳn là ở trong thành chỉnh đốn binh mã." Quách Hoài chỉ vào một chỗ trên bản đồ, không dám ngẩng đầu.
Mộ Dung Nhan ở một bên không khỏi thầm thở dài, thế này mới được mấy ngày mà đã mất nhiều thành trì như vậy.
"Tô Mễ Đồ vốn có bao nhiêu tướng sĩ thủ thành?"
"Tô Mễ Đồ là một thành lớn, có gần ba vạn binh mã đóng quân..." Đầu Quách Hoài lại càng cúi thấp.
"Vô dụng! Chẳng lẽ Yên quân của chúng ta lấy ba đánh một mà còn đánh không lại người ta?!" Mộ Dung Huyền có chút tức giận.
"Binh lính Hung Nô vốn hung mãnh tàn bạo, hơn nữa giỏi đánh lén, đánh cho chúng ta trở tay không kịp..." Quách Hoài cuống quýt giải thích.
"Tô Mễ Đồ cách Yến Môn Quan có xa lắm không?" Mộ Dung Huyền cau mày hỏi.
"Ước chừng một trăm dặm đường."
Mộ Dung Huyền đứng dậy, đi qua đi lại, sau một lúc lâu liền lên tiếng: "Lập tức chuẩn bị năm ngàn thớt ngựa nhanh nhất, và năm ngàn danh chiến sĩ thân thủ lanh lẹ, bổn Vương muốn đích thân mang binh nửa đêm tập kích Tô Mễ Đồ! Ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu!"
"Rõ!" Quách Hoài vội cúi đầu chạy ra khỏi Quân Cơ Xử, đi an bài nhân mã.
"Tứ ca, ta cũng muốn đi với ngươi!" Mộ Dung Nhan nói.
"Không được! Chuyến này hung hiểm, Tứ ca không có cách nào phân tâm bảo hộ ngươi." Mộ Dung Huyền lập tức từ chối.
"Tứ ca, tự ta có thể bảo hộ chính mình! Ta sẽ không khiến ngươi thêm phiền! Ta...ta cũng lo lắng ngươi!" Mộ Dung Nhan vội la lên.
"Ngươi đi mới có thể làm cho ta lo lắng! Chiến trường không giống khi giết người bình thường, có đôi khi chỉ võ công cũng không đủ!" Mộ Dung Huyền kiên định gạt đi: "Chuyện này không cần nói nhiều nữa, ngươi ở lại nơi này nghỉ ngơi đi! Đây là mệnh lệnh!"
"Rõ." Mộ Dung Nhan ủ rũ ra khỏi Quân Cơ Xử.
Đêm vừa sầm tối, Mộ Dung Huyền cùng năm ngàn chiến sĩ liền thay y phục dạ hành, chạy như điên về phía Tô Mễ Đồ.
Không sai biệt lắm đến giờ sửu, Mộ Dung Huyền một hàng lặng lẽ đến dưới thành Tô Mễ Đồ.
Mộ Dung Huyền phái một ngàn người từ mặt tường đông của Tô Mễ Đồ xâm nhập vào, lại phái một ngàn người đột nhập từ mặt tường tây, mệnh hai đội nhân mã ở trong thành chế tạo hỗn loạn, sau đó mau chóng hội hợp ở trước cửa thành Tô Mễ Đồ, mở cửa thành, để ba ngàn binh mã còn lại vào thành.
Mà Mộ Dung Huyền lại không biết, trong số một ngàn binh sĩ trèo tường đột nhập mặt tường đông của Tô Mễ Đồ, có một tiểu binh dáng người gầy yếu, chính là Thất đệ Mộ Dung Nhan.
Mộ Dung Nhan cố chấp muốn giúp Mộ Dung Huyền phá thành, liền đánh hôn mê mộ gã binh lính, thay y phục của hắn, trà trộn vào đội ngũ.
Lúc này trong thành Tô Mễ Đồ, các chiến sĩ Hung Nô bởi vì vừa đánh thắng trận, không ít người đều ăn no uống say, đều an tâm ngủ vùi.
Ngay cả bản thân Hô Diên Quyết cũng đang ở quý phủ của nguyên tướng thủ thành Lí Vận, vừa vui vẻ uống rượu ngon, vừa ở trên người một vị nữ tử Yên quốc trẻ tuổi cử động hạ thân thật mạnh, mà thi thể của Lí Vận lại ở dưới chân hắn, chết không nhắm mắt.
Vị nữ tử kia chính là nữ nhi của Lí Vận.
Đột nhiên, bên ngoài có một phó quan Hung Nô vội vàng xông vào, lắp bắp nói với Hô Diên Quyết: "Đại nhân! Không...không tốt!"
Hô Diên Quyết đang ở khúc quan trọng lại đột nhiên bị người đánh gãy, liền giận không thể át ngoái đầu lại mắng: "Con bà nó! Không thấy đại gia đang làm việc sao?! Ngươi muốn chết?!"
"Đại...đại nhân! Yên quân công vào thành đến đây!" Phó quan kia hốt hoảng nói.
"Cái gì?!" Hô Diên Quyết đứng lên từ trên người nữ nhi của Lí Vận, bước nhanh vừa ra khỏi cửa liền thấy trong thành đã ánh lửa tận trời, khói bụi cuồn cuộn, tiếng chém giết không ngừng lọt vào tai.
"Con bà nó, ngươi có biết Yên quân đến bao nhiêu binh mã không?" Hô Diên Quyết hỏi.
"Thuộc hạ không biết, nhưng chỉ sợ đến không ít...Đại nhân...chúng ta nên làm gì bây giờ?" Phó quan kia nhìn chung quanh trong thành dựng lên quân kỳ Yên tự, cả người run run hỏi.
"Con bà nó! Trước rút khỏi Tô Mễ Đồ!" Hô Diên Quyết ra lệnh.
Hô Diên Quyết mang theo thân tín của mình cùng mấy đội nhân mã, muốn từ cửa sau rút khỏi Tô Mễ Đồ.
Mới đi ra khỏi phủ đệ của Lí Vận không bao lâu, ngay nửa đường gặp phải Mộ Dung Nhan.
Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm khôi giáp của Hô Diên Quyết, nhận ra đây là đồ mà tướng quân Hung Nô mặc, liền quát: "Ngươi hẳn chính là Hô Diên Quyết."
"Con bà nó, thì thế nào, ngươi là ai?" Hô Diên Quyết chất vấn nam tử trẻ tuổi mặc y phục dạ hành kia.
Một đường vào thành, Mộ Dung Nhan nhìn đến hai bên đường đều là thi thể của con dân Yên quốc, đã sớm giận dữ trong lòng, gặp người này thừa nhận mình chính là Hô Diên Quyết, liền rút bội kiếm nhằm hắn đâm tới: "Ta là người muốn lấy mạng chó của ngươi!"
Mộ Dung Nhan vì muốn lẫn vào đội ngũ năm ngàn người này cho nên không mang theo ngân thương của mình, chỉ cầm theo kiếm được phân giống mọi người.
"Chỉ bằng tiểu tử ngươi?!" Hô Diên Quyết rút ra huyền thiết song tiên (hai cây roi sắt) của mình, tiếp chiêu Mộ Dung Nhan.
Hô Diên Quyết dù sao cũng thân là đại tướng Hung Nô, kinh nghiệm sa trường, lại dùng song tiên, tuyệt kỹ độc môn uy lực vô cùng, long trời lở đất.
Mà kiếm thuật của Mộ Dung Nhan lại chỉ bình thường, nếu không phải dựa vào một ngụm nội kình cường chống thì bảo kiếm trong tay mấy lần suýt bị lôi đình của song tiên của Hô Diên Quyết chấn cho rời tay.
Mà Hô Diên Quyết nhìn tên tiểu binh bình thường của Yên quốc kia thế nhưng có thể tiếp được mấy chục tiên của mình, vừa lo lắng lại kinh ngạc, lực đạo trên tay càng ra sức.
Mộ Dung Nhan bị chấn đến cánh tay phải tê dại, hổ khẩu bị rạn nứt, mắt thấy thể lực sắp chống đỡ hết nổi, bỗng nhiên bên tai xẹt qua một mũi tên nhọn sắc bén, bắn về phía Hô Diên Quyết.
Song tiên của Hô Diên Quyết đang đặt trên thân kiếm của Mộ Dung Nhan, không ngờ sẽ có người đột nhiên bắn tên tới mình, lập tức không kịp trốn, kêu thảm thiết một tiếng, mắt phải bị bắn trúng.
Hắn ôm vết thương, chỉ thấy một nam tử Yên quốc anh khí bừng bừng tay cầm cung, đang cưỡi ngựa chạy tới bên này, mà phía sau hắn tựa hồ có ngàn vạn binh lính Yên quốc đi theo.
Hô Diên Quyết tâm sinh sợ hãi, liền không để ý tới Mộ Dung Nhan, xoay người lên ngựa chạy như điên nhằm hướng cửa sau của Tô Mễ Đồ.
Mộ Dung Huyền hướng binh lính phía sau ra lệnh: "Đuổi theo cho bổn Vương!"
Mà chính hắn thì đi đến trước mặt Mộ Dung Nhan đang ôm tay phải thoát lực, vừa xoay người xuống ngựa liền vung tay quăng qua một cái tát thật mạnh.
Mộ Dung Huyền phẫn nộ quát: "Ai cho ngươi vi phạm quân lệnh?! Nếu không phải ta nhìn thấy chiêu thức ngươi dùng kiếm quen mắt, vì thế mới tới cứu ngươi thì ngươi đã sớm chết rồi!"
Lực đạo một chưởng này của Mộ Dung Huyền rất lớn, hai má tái nhợt của Mộ Dung Nhan liền sưng đỏ lên.
Nàng hai mắt rưng rưng, biết mình đuối lý, không dám ngẩng đầu đối diện với Tứ ca.
Mộ Dung Huyền thấy má Mộ Dung Nhan sưng lên, cúi đầu không nói, phát giác vừa rồi mình xuống tay có điểm nặng, liền khẽ thở dài, giữ chặt hai vai Mộ Dung Nhan: "Ngươi cũng không thể có gặp chuyện gì không hay, ngươi là đệ đệ quan trọng nhất của ta...Huống chi..." Hắn vốn muốn nói, huống chi ta đã đáp ứng Ca nhi sẽ bảo hộ ngươi bình an, nhưng do dự, cuối cùng cũng không nói ra lời.
Thế này Mộ Dung Nhan mới ngẩng đầu, chống lại hai mắt Mộ Dung Huyền, nói: "Tứ ca, là ta sai rồi, để ngươi lo lắng, ngươi...ngươi cũng là ca ca quan trọng nhất của ta."
"Aish, chúng ta đi thôi, đi đến phủ đệ của tướng thủ thành, nhìn xem còn có tàn binh Hung Nô không." Mộ Dung Huyền thu tay, liền đi về hướng phủ đệ của tướng thủ thành Lí Vận.
Một bước vào phủ đệ của Lí Vận, cảnh tượng bên trong quả thực chính là địa ngục nhân gian.
Đầy đất là tàn dư của chân tay cụt, đầu người chết không nhắm mắt, máu tươi đầy tường, thi thể tr4n trụi tàn bại của nữ tử...
Lồng ngực Mộ Dung Nhan nổi lên một trận ghê tởm, mấy lần suýt nôn mửa.
Vì cái gì phải như vậy?! Vì cái gì phải đối xử với những người vô tội đó như thế?!
Mộ Dung Huyền cũng nhíu chặt mày, không đành lòng nhìn.
Hai người bước vào nội sảnh, thấy trên lưng Lí Vận mặc quan phục Thái Thú bị cắm bốn năm bả đao, sớm đã chết lâu ngày.
Mộ Dung Nhan thấy bên cạnh Lí Vận còn có một nữ tử cả người xích loã, ngón tay còn run nhè nhẹ, liền vội tiến lên, lại phát hiện nàng đã tự cắn đứt đầu lưỡi.
Trong mắt nàng tràn ngập tuyệt vọng cùng cừu hận.
Nàng trừng mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, đôi môi hé ra, trong miệng đầy máu, mơ hồ không rõ "a...a" một tiếng, liền trợn to mắt tắt thở.
Trong đầu Mộ Dung Nhan như trống rỗng, nước mắt rơi như mưa, từng giọt rơi xuống gương mặt đầy máu của nữ tử đó.
"Xin lỗi...xin lỗi..."
Chính Mộ Dung Nhan cũng không biết vì sao lại xin lỗi, nàng rõ ràng cũng không nhận thức nữ tử này, nhưng trong lòng lại dâng lên một trận khổ sở cùng đau đớn tê tâm liệt phế.
Mộ Dung Huyền tiến lại, nhẹ nhàng khép mắt giúp nữ tử nọ, sau đó nói với Mộ Dung Nhan: "Đừng khóc, cũng đừng nói xin lỗi, bởi vì đây là chiến trường, ở đây, người còn sống không cần nói xin lỗi với người chết."
Năm Bình Trì thứ 20, đầu hạ, Tề vương Mộ Dung Huyền tập kích Tô Mễ Đồ, chỉ dùng năm ngàn binh mã thắng một vạn đại quân của Hung Nô, đoạt lại Tô Mễ Đồ, một trận chiến thành danh.
Đây là cái gọi là lịch sử, cho tới bây giờ lịch sử ghi lại đều là sự tích