Mộ Dung Huyền đứng trên cao, nhìn đệ đệ mình, không biết hắn đã đứng trong tuyết múa bao nhiêu lần "bảy mươi hai chiêu Dương gia thương pháp", trong lòng nặng nề thở dài.
Hắn biết, Dương Đại Vi đối với Mộ Dung Nhan mà nói, là chân chính về mặt ý nghĩa thầy tốt bạn hiền, hai người từng sóng vai múa thương, đánh hạ bao nhiêu chiến dịch lớn nhỏ...Lần này bởi vì hắn nhất thời xúc động làm cho Dương Đại Vi mất đi tánh mạng, nhất định làm cho nội tâm hắn tràn ngập tự trách, áy náy, hối hận cùng thống khổ khó có thể xóa nhòa.
Aish, lần này...sợ là Thất đệ sẽ không nhanh như vậy có thể thoát ra...
Đêm khuya, chỗ quân doanh Hung Nô.
Doanh trướng của Hung Nô Vương tử Tô Luân, một ngọn đèn mỏng manh lúc sáng lúc tối.
"Vương tử điện hạ, nếu nguyện ý xuất thủ tương trợ, sau khi sự thành, Đại Yên Thái Tử ta chắc chắn sẽ cho điện hạ không ít ưu việt." Một vị nam tử toàn thân hắc y ẩn trong bóng tối đứng trong doanh trướng, không thấy rõ ngũ quan, thanh âm nghe vào tai có chút tang thương.
"Bớt sàm ngôn đi, ngươi chỉ cần làm cho hai người bọn hắn ra khỏi thành Khố Luân là được, còn lại tiểu Vương đều có an bài!" Tô Luân bá đạo mở miệng.
"Được được được, chỉ nguyện Vương tử điện hạ đừng giống lần đó ở Vu Tư Quan, lại nhân từ nương tay..." Hắc ý nam tử kia yếu ớt nhắc nhở.
"Hừ, lần trước tiểu Vương không ở đó, lần này nhất định dạy cho bọn hắn có chạy đằng trời!" Ánh mắt Tô Luân lóe lên hàn quang.
"Kia vi thần trước thay Thái Tử điện hạ tạ ơn Vương Tử!" Hắc ý nam tu cung kính cúi đầu với Tô Luân, khóe miệng gợi lên một mạt tươi cười ý vị thâm trường.
***
Thành Khố Luân, trung ương giáo trường.
"Tứ ca, ta không muốn đánh giặc nữa...Ta muốn trở về..." Mộ Dung Nhan ném ngân thương trong tay xuống, đầu đầy mồ hôi thở hổn hển ngã trên mặt đất, nhả khói trắng, nhắm mắt thì thào.
Mộ Dung Huyền ngồi tại chỗ, ánh mắt dừng trên khuôn mặt thở hổn hển bi ai của Mộ Dung Nhan, sau một lúc lâu, thế nhưng cũng học Mộ Dung Nhan, ngả người nằm xuống cạnh.
Mộ Dung Nhan nghe được động tĩnh, mở hai mắt, nhìn thấy Mộ Dung Huyền cũng nằm, trong lòng không hiểu sao giật mình kinh ngạc, vội vàng muốn nhỏm dậy.
"Ngươi không cần đứng lên." Mộ Dung Huyền thản nhiên nói: "Hai huynh đệ chúng ta đã nhiều năm rồi không sóng vai nằm như thế này..."
Quãng thời gian Mộ Dung Huyền dạy Mộ Dung Nhan tập võ, mỗi khi hai người luyện đến mệt mỏi, sẽ cùng sóng vai nằm như thế, hơi nghỉ ngơi một chút.
Cũng chỉ có lúc đó, Mộ Dung Huyền mới có thể có vẻ mặt ôn hòa cùng Mộ Dung Nhan tán gẫu một vài đề tài lí thú của thiếu niên.
Năm đó, tiểu Mộ Dung Nhan híp mắt cười, chỉ vào đám mây trên bầu trời nói: "Tứ ca tứ ca, ngươi xem đám mây trên trời kia có giống Linh nhi mà chúng ta nhặt được không?"
"Ha ha, ta thấy nó không giống một con yến tước nho nhỏ, rõ ràng càng giống một con đại bàng giương cánh phi cao." Mộ Dung Huyền mỉm cười đáp.
Mộ Dung Nhan thầm nghĩ, cái gọi là tướng từ tâm sinh, nó thể hiện sự chênh lệch giữa ta và Tứ ca.
Ta chỉ là một chú yến tước nho nhỏ, mà hắn lại là đại bàng giương cánh phi cao, nhưng vừa nghĩ đến hắn rất nhanh sẽ phụng mệnh đi tái ngoại đánh giặc, mặt nhỏ không khỏi nhăn nhó, lo lắng nói: "Tứ ca, ta không nỡ để huynh đi đánh giặc..."
"Đệ đệ ngốc, nam nhi bảo vệ quốc gia chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thân là Hoàng tử Đại Yên, càng hẳn nên làm gương cho binh sĩ.
Ngươi a, một ngày nào đó, chờ ngươi chân chính trưởng thành cũng sẽ phải đảm đương chức trách này của Hoàng tử." Mộ Dung Huyền nghiêng mặt, gõ nhẹ lên trán Mộ Dung Nhan, lời nói nặng nề mà thấm thía.
Dòng suy nghĩ của Mộ Dung Huyền bay về năm sáu năm trước.
Thật lâu sau, hắn mới lấy lại tinh thần, nghiêng mặt, gõ nhẹ lên trán Mộ Dung Nhan, bất đắc dĩ nói: "Thất đệ, đều đã nhiều năm thế rồi, ngươi thế nào còn tính khí hài tử như vậy..."
Rốt cục đến bao giờ ngươi mới có thể chân chính trưởng thành?
Mộ Dung Nhan bị Mộ Dung Huyền gõ trán, mặt liền đỏ bừng, trong lòng không ngừng trách cứ mình, thực không nên có loại ý niệm lâm trận bỏ chạy trong đầu.
Tứ ca hắn chinh chiến nhiều năm, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới chuyện muốn chạy trốn, nhưng mình chưa đến một năm mà đã vô dụng đến vậy!
"Tứ ca...ta..." Mộ Dung Nhan vừa định nói với Mộ Dung Huyền mình sẽ không bao giờ có suy nghĩ đó nữa, lại bị một trận tiếng bước chân dồn dập đánh gãy.
"Hai vị điện hạ! Hai vị điện hạ! Đại sự không ổn!" Chỉ thấy một gã thân tín của Mộ Dung Huyền mắt đầy vẻ lo lắng, trong tay cầm một cái hòm vuông vức chạy tới.
Mộ Dung Huyền và Mộ Dung Nhan lập tức đứng dậy.
Mộ Dung Huyền nghiêm mặt hỏi: "Chuyện gì mà kích động như thế?"
"Điện...điện hạ, Đô Thống Hoàng đại nhân bị...bị binh lính Hung Nô bắt!" Thân tín kia lắp bắp nói.
"Cái gì?! Hoàng Mạnh Du bị bắt?!" Mộ Dung Huyền trợn to hai mắt.
Tam quân Đô thống Hoàng Mạnh Du, chính là thân đệ đệ của đại danh thần Thái Thú Mạc Nam Hoàng Mạnh Sâm của Đại Yên, hắn cùng với huynh trưởng của mình một người ở phía Nam một người ở phía Bắc, đóng tại Mạc Nam và Mạc Bắc.
Hoàng Mạnh Du nguyên là Thái Thú của Yên môn quan, Yên Chiêu đế xét thấy hắn có vẻ am hiểu địa hình Mạc Bắc, cho nên lần này thụ phong hắn làm Tam quân Đô Thống, ở trong quân có địa vị gần với Tề vương Mộ Dung Huyền.
Nhưng trên thực tế đôi hoàng gia huynh đệ này đều là văn thần, trên mặt hành quân đánh giặc phần lớn cũng chỉ ở trình độ lý luận suông, cho nên Mộ Dung Huyền mặc dù ở trong quân cho Hoàng Mạnh Du lễ nghĩa đãi ngộ cấp bậc cực cao, nhưng ở mặt bố binh tác chiến cũng không cho hắn tham dự quá nhiều.
"Hoàng đại nhân...bị bắt thế nào?" Mộ Dung Huyền nhíu mày, cảm thấy việc này có chút khó giải quyết.
"Chi tiết thì thuộc hạ cũng không biết...thuộc hạ chỉ nghe nói từ tướng sĩ thủ thành, sáng nay nhìn thấy Hoàng Đô Thống theo một đội tuần binh ra khỏi thành, chắc ở trên đường đụng phải binh lính Hung Nô..." Thân tín kia đáp.
"Trong tay ngươi cầm vật gì?" Mộ Dung Huyền hỏi.
"Theo thủ thành tướng sĩ nói, mới vừa rồi có một gã binh lính Hung Nô đột nhiên xuất hiện ngoài thành, rồi đem hòm này ném lên cửa thành..." Thân tín nơm nớp lo sợ trình cái hòm lên.
Mộ Dung Huyền đoạt qua, mở ra nhìn, mày không khỏi càng nhíu chặt.
Trong hòm thả một phong thư, bên dưới lá thư bày một bên tai vẫn rỉ máu.
Mộ Dung Huyền nhớ rõ bên tai trái của Hoàng Mạnh Du có một nốt ruồi đen khá lớn, mà bên lỗ tai máu chảy đầm đìa trong hộp cũng có một khỏa nốt ruồi lớn.
Mộ Dung Huyền vội vàng mở thư ra, chỉ thấy mặt trên viết:
Buổi trưa ngày mai ước chiến ở Khoa Bố Đa, nếu đám tặc Yên các ngươi e ngại không dám đến, mỗi ngày sẽ gửi tới một phần cơ thể của Đô Thống, cho các ngươi làm đồ nhắm rượu!
"Nực cười! Nực cười!" Mộ Dung Huyền giận dữ, ném phong thư xuống đất, dùng chân hung hăng dẫm lên.
Đại Yên ta là bá chủ Trung Nguyên, khi nào thì lại bị một đám phiên bang man di nhục nhã như thế bao giờ?!
Thứ này cắt đâu chỉ là lỗ tai của Hoàng Mạnh Du, mà rõ ràng là mặt mũi của Đại Yên ta!
"Chúng ta còn bao nhiêu binh mã?" Mộ Dung Huyền hỏi thân tín.
"Bẩm điện hạ, cộng thêm thương binh thì chỉ còn chưa đến năm vạn binh mã có thể dùng..."
"Khi nào viện binh tới?" Nửa tháng trước Mộ Dung Huyền đã dùng bồ câu đưa tin cho Yên Chiêu đế, báo với hắn Mạc Bắc lâm vào khổ chiến, cấp bách cần thêm viện binh.
"Bệ hạ đã phái ra Bộ Binh Thượng Thư Trầm Kì Mặc dẫn theo mười vạn binh, hỏa tốc chạy tới thành Khố Luân, nhưng sợ là còn cần thêm hai ba ngày..." Thân tín thấp giọng nói.
Mộ Dung Huyền trầm mặc một hồi, xoay người ngưng trọng nói với Mộ Dung Nhan: "Thất đệ, ngày mai ta sẽ dẫn ba vạn binh mã đi Khoa Bố Đa trước, nếu ta có chuyện gì không hay xảy ra, ngươi liền dẫn theo hai vạn nhân mã còn lại tử thủ thành Khố Luân, chờ cữu cữu của ta đến, các ngươi có thể được cứu trợ."
"Không được!" Mộ Dung Huyền nói thế, Mộ Dung Nhan đột nhiên khủng hoảng: "Tứ ca, ngươi không thể đi! Đây...đây rất có thể là phép khích tướng của Hung Nô!"
Mộ Dung Huyền sao có thể không biết chuyện đó, lần này khả năng cũng gặp thập diện mai phục, nhưng lần này lại liên quan đến uy danh của Đại Yên, có cái gọi là sĩ khả sát bất khả nhục, hắn thân là chủ soái của tam quân Đại yên, không thể không đứng ra ở thời điểm này.
"Hung Nô tiểu nhi làm nhục người ta như thế, nếu quân ta sợ không chiến, ngày khác Đại Yên ta còn làm cách nào để tứ hải quy thuận, cửu châu thần phục?!" Mộ Dung Huyền thần sắc lẫm liệt nói.
"Nhưng mà..." Mộ Dung Nhan trong lòng thập phần hỗn loạn, còn muốn nói nữa.
"Không nhưng mà cái gì nữa, quân lệnh như sơn, lần này nếu ngươi còn vi phạm quân lệnh, chớ trách bổn Vương vô tình, luận tội chém đầu!" Mộ Dung Huyền mắt sáng như đuốc, lớn tiếng cảnh cáo Mộ Dung Nhan.
"Tứ ca...ngươi..." Lần đầu tiên Mộ Dung Nhan nghe Mộ Dung Huyền nói với mình nhẫn tâm quyết tuyệt đến thế, trong lòng vừa kinh sợ vừa bi thương lạnh lẽo.
truyện teen hay
"Từ giờ trở đi đừng gọi ta là Tứ ca! Từ giờ trở đi, bổn Vương không còn là huynh trưởng của ngươi, bổn Vương là chủ soái, bổn Vương nói gì, ngươi đều phải vô điều kiện phục tùng! Ngươi nghe rõ rồi chứ?!" Mộ Dung Huyền nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Nhan, gằn từng tiếng nói.
Mộ Dung Nhan kinh ngạc ngẩn người nhìn Mộ Dung Huyền, sau một lúc lâu mới thê lương phun ra năm chữ: "Rõ, Tề Vương điện hạ."
***
Năm Bình Trì thứ hai mươi mốt, một ngày đầu tháng bảy, Tề vương Mộ Dung Huyền lãnh ba vạn binh ước hẹn giao chiến với Hung Nô ở Khoa Bố Đa.
Ngày ấy, hoàng lịch có viết: Trời có sao, có gió, đất hạ, quyết định thiện ác nhân gian.
Phương Bác có đại hung, có huyết quang, cần tụng kinh để giải tai ương.
Đáng tiếc ngày ấy không có ai nhìn hoàng lịch, kỳ thật dù cho có nhìn, một số việc cũng không thay đổi được.
Mộ Dung Huyền từ xa xa liền nhìn thấy đông nghìn nghịt một mảnh thiết giáp Hung Nô, cùng với Đô Thống