Tiểu Đề tựa hồ mưu sinh ở hoàng thành Hách Đồ Nhĩ Đốn của Hung Nô, nàng ấy thường xuyên chạy tới bên đó làm việc, có khi về trong ngày, có khi lại đi mất vài ngày.
Mỗi lần nàng ấy trở về, đều cứng rắn cùng mình chen chúc trên một cái giường.
Kỳ thật đều là nữ hài tử, A Mộc vốn cũng không ngại, nhưng tư thế ngủ của Tiểu Đề thật sự rất kinh tâm động phách.
Thường xuyên mình nửa đêm tỉnh lại liền phát hiện nàng ấy giống một con bạch tuộc, ôm chặt mình đến suýt hít thở không thông.
Hơn nữa sau đó đến mùa hè, Tiểu Đề mặc lại càng ít, mỗi khi da thịt bóng loáng của nàng gần sát mình, A Mộc đều cảm thấy trái tim mình không hiểu sao bắt đầu đập nhanh hơn, làm cho nàng có phần không biết làm sao.
Ngày một ngày trôi qua, trong nháy mắt, lại hạ đi đông đến.
Đã nhiều ngày, A Mộc thường xuyên nằm mộng, ở trong mộng luôn có một nữ tử mặc bạch y nhẹ nhàng vỗ về mặt mình, khóc với mình, nói cho mình biết, nàng phải đi...
Mà mỗi lần A Mộc nghe xong đều không hiểu sao cảm thấy lòng đau xót, nhịn không được muốn ôm nữ tử ấy vào lòng, hy vọng nàng đừng đi.
"Rốt cục ngươi mơ thấy gì?" Sở Hạ Đề hồ nghi hỏi, A Mộc này, hai ngày qua mỗi lần hỏi nàng ta, nàng ta cũng không chịu nói, hôm nay nhất định phải tra ra được manh mối!
A Mộc sao có thể nói với Sở Hạ Đề, một nữ tử như nàng lại mơ thấy một nữ tử khác, lại còn ở trong mộng muốn ôm người ta nữa, chuyện như thế quả thật quá khó mở miệng.
Nàng trầm mặc một hồi, đáp: "Kỳ thật cũng không có gì...chúng ta ngủ tiếp một hồi đi, trời còn chưa sáng đâu."
"Không được! Ngươi có nói không! Cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi!" Nói xong, Sở Hạ Đề liền vươn tay muốn lấy kiếm dưới đệm giường.
Trước kia nàng muốn thử xem võ công của A Mộc còn không, liền rút kiếm đuổi theo nàng ta chạy khắp phòng, phát hiện nàng ấy đã không nhớ một chút võ công nào cả.
Sau trận đòn đó, A Mộc đối với Sở Hạ Đề càng không dám ngỗ nghịch, nói gì nghe nấy.
"Được được được, ta nói! Ta nói!" A Mộc sợ tới mức trên mặt thất sắc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Phản Hồi Sai Lầm
2.
Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục
3.
Nương Tử Xung Hỷ
4.
Đôi Mắt Màu Xanh
=====================================
"Nói mau! Nói mau!" Sở Hạ Đề không kiên nhẫn thúc dục.
"Khụ khụ, chính là mơ thấy một người, luôn ở trong mộng vỗ về mặt ta, khóc với ta, nói với ta nàng ấy phải đi, ta cảm thấy khổ sở, cũng rất muốn xông lên ôm nàng ấy, muốn nàng ấy đừng đi nữa..." A Mộc nuốt nước miếng, mặt hồng lên nói ra.
"Nam nhân hay nữ nhân?" Sở Hạ Đề nghe xong, trực tiếp nhất châm kiến huyết* hỏi.
(*nói thẳng vào chỗ trọng điểm)
"Khụ khụ, có lẽ...hình như...có lẽ...đại khái là một nữ nhân..." A Mộc gian nan nói.
"Rốt cuộc là nam hay nữ?!" Sở Hạ Đề muốn nổi giận.
"Nữ nhân!" A Mộc vội trả lời.
Sở Hạ Đề cúi đầu, trầm mặc không nói, sau một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên, ngọt ngào cười với A Mộc.
Sở Hạ Đề cười như thế, thực làm cho A Mộc hết hồn.
Lần trước, nàng cười như thế với mình xong, liền không hiểu sao lại tự dưng rút kiếm đuổi giết mình.
Rồi một lần, sau khi cười với mình xong, liền bắt mình cõng nàng, đi hết ngọn núi Bắc Khố, buổi tối về đến nhà, bắp chân đều rút gân.
Lần trước trước nữa, có cô nương nhà bên tặng mình một bình rượu sữa ngựa mới ủ, Tiểu Đề cười với mình xong, liền không biết lấy từ nơi nào ra một vò lớn rượu sữa ngựa, cứng rắn ép mình uống toàn bộ...
Lần này...lại là nụ cười này...
A Mộc cảm thấy mình chạy trời không khỏi nắng...
"Tiểu Đề, ta cảm thấy...chúng ta có chuyện gì có thể từ từ nói...đây chỉ là giấc mộng thôi mà..." A Mộc tinh thần suy nhược đem thân thể mình dán lên vách tường.
"Ngươi sợ hãi gì chứ, ta cũng sẽ không ăn ngươi." Sở Hạ Đề lại càng sáp lại gần A Mộc.
"Ta...ta biết ta sai rồi...Lần sau ta cũng không dám nằm mơ nữa..." A Mộc chỉ cảm thấy mình sắp khóc.
"Nằm mộng lại đâu phải chuyện ngươi có thể khống chế, chẳng qua có cái gọi là ngày suy nghĩ nhiều, đêm ắt nằm mộng..." Sở Hạ Đề nâng tay lên, khẽ vuốt hai má A Mộc.
A Mộc sợ tới mức một cử động cũng không dám, sợ mình vừa động, Sở Hạ Đề sẽ cào mặt mình.
"Ở trong mộng, nữ tử kia vu0t ve ngươi như thế này sao?" Sở Hạ Đề càng thêm ngọt ngào nói.
"Phải phải phải!" A Mộc nào dám nói không phải.
"Vậy sao ngươi còn không ôm ta? Không phải ngươi nói, ngươi rất muốn ôm nữ tử kia sao?" Sở Hạ Đề bỗng nhiên nheo hai tròng mắt, nguy hiểm hỏi.
A Mộc vội vàng ôm Sở Hạ Đề, mà khoảnh khắc đó, bên hông đã bị người kia hung hăng nhéo.
"Ai ui!" A Mộc đau đến nước mắt đều sắp chảy ra, muốn đi kéo bàn tay đang nhéo hông mình của Sở Hạ Đề.
Nhưng Sở Hạ Đề lại ghé sát bên tai thì thầm: "Nếu ngươi dám buông tay, không ôm ta nữa, ngươi nhất định phải chết!"
A Mộc toàn thân run run, cắn chặt răng cũng không dám thả lòng vòng tay đang ôm Sở Hạ Đề.
Một hồi lâu sau, lực đạo bên hông mới biến mất, A Mộc thở hổn hển từng hơi.
Mới vừa rồi còn tưởng mình đau sắp chết chứ...
"Lần sau nếu ngươi còn dám mơ giấc mộng không đứng đắn như thế, quấy rầy ta ngủ, ta sẽ làm cho ngươi còn thảm hại hơn hôm nay." Cô gái trong lòng mở miệng uy hiếp.
A Mộc vội vàng gật đầu thật mạnh, cũng không biết có thể thả lỏng hai tay không, liền hỏi: "Tiểu Đề, ta còn phải tiếp tục ôm ngươi sao?"
"Thế nào, ngươi ôm đủ rồi?" Sở Hạ Đề nhướn mày, lạnh lùng chống lại ánh mắt A Mộc.
"Không...không đủ..." A Mộc vội vàng theo bản nặng lại ôm chặt thiếu nữ trong lòng hơn một chút, sợ nàng cảm thấy mình không đủ tình chân ý thiết.
"Vậy tiếp tục ôm."
"Nhưng mà...ta làm sao ngủ bây giờ?"
Sở Hạ Đề lại nheo hai tròng mắt.
"Chậc...ta cứ thế này nằm ngủ cũng được..."
Vì thế, A Mộc cứ như vậy lưng tựa vách tường, tay ôm chặt Sở Hạ Đề vào lòng, trợn tròn mắt, nhìn xà nhà suốt đêm.
Sở Hạ Đề thật ra lại nằm trong lòng A Mộc ngủ an ổn dị thường, khoé miệng nhếch lên một nụ cười mỉm mỹ mãn.
A Mộc, A Mộc, ngươi chơi vui hơn tên Mộ Dung Nhan kia nhiều!
***
Yên kinh, Tề Vương phủ.
Tề Vương Mộ Dung Huyền xoa xoa hai tay mình, đi qua đi lại trong đình viện, tâm tình vừa hưng phấn lại khẩn trương,