Editor: Trần Hân
Ban đêm, trong buổi yến hội đã sớm được chuẩn bị tốt, giờ Hung Nô vương mới nhớ ra hôm nay chính là ngày sinh nhật của nữ nhi mình, hơn nữa giằng co suốt một ngày, vẫn không định ra được kim đao Phò Mã...lại nhìn trạng thái của Sở Hạ Đề, tốt nhất cũng không nên nhắc đến chuyện đó thì có vẻ thỏa đáng hơn...
Sở Hạ Đề rầu rĩ không vui uống rượu, ngoảnh mặt làm ngơ với những lời chúc mừng xung quanh.
Nàng ấy có ý gì? Có ý gì chứ? Dĩ nhiên vừa khôi phục kí ức liền ngay cả y phục Hung Nô cũng không nguyện mặc lâu hơn một chút...
Nàng hung hăng trừng mắt với Mộ Dung Nhan đang mặc phục sức Lâu Lan, lại tức giận uống cạn một ly rượu.
Aish, nàng là người Yên quốc, là người Lâu Lan, duy chỉ không muốn làm người Hung Nô ta...
Mộ Dung Nhan cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Sở Hạ Đề, nàng cười nhạt, cũng không để ý tới, tiếp tục tâm tình với Ma Da Đồng bên cạnh về một ít tin đồn cùng chuyện thú vị của Lâu Lan và Yên quốc.
Nàng thầm nghĩ, ngươi hung dữ với ta như vậy làm gì, ta còn không oán ngươi lừa gạt thân phận ta suốt ba năm trời, lại còn lấy cho ta cái tên gì đó, chuyện tốt của ngươi cùng tên A Mộc kia, nhưng đừng đòi ở trên người ta, ta còn muốn trở về cưới Ca nhi.
Ca nhi...Ca nhi...
Mộ Dung Nhan đột nhiên nhớ tơi, đứng phắt dậy hét to một tiếng, nhảy dựng lên, tất cả mọi người xung quanh đều hoảng sợ.
Nàng như phát cuồng đi qua đi lại trong đại điện, không biết phải làm thế nào cho phải.
Hốc mắt nàng đỏ lên, nhìn chằm chằm Hung Nô vương, hỏi: "Ta đã chết ba năm?! Bên phía Yên quốc cũng cho rằng như vậy sao?!"
Hung Nô vương yên lặng gật gật đầu.
A! Mộ Dung Nhan lại điên cuồng hét lên, nàng cảm thấy mình sắp điên rồi...
"Vậy ngươi có biết tình huống ở Yên quốc không?! Ngươi có biết không?!" Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm Hung Nô Vương, nói năng lộn xộn hỏi.
"Ngươi là nói tình huống nào...?" Hung Nô Vương bị Mộ Dung Nhan hỏi thì mờ mịt không hiểu.
Nàng thì thào: "Không được, ta muốn về! Ta muốn mau chóng trở về!!"
Ta đã chết ba năm...Ca nhi phải làm sao...Hiện tại nàng thế nào...
Nàng thất hồn lạc phách chạy ra khỏi điện, Sở Hạ Đề cũng vội đứng dậy, đuổi theo nàng.
Mộ Dung Nhân lửa giận công tâm, hôm nay lại vừa mới khôi phục kí ức, lúc này suy nghĩ hỗn tạp, còn chưa kịp bước tới cửa điện đã cảm thấy yết hầu tanh ngọt, thế nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Sở Hạ Đề vội vàng đỡ Mộ Dung Nhan đang lung lay sắp đổ, khẩn trương hô lên: "Ngươi...ngươi không sao chứ?"
"Không sao." Mộ Dung Nhan không dấu vết tránh né tay Sở Hạ Đề: "Ta muốn trở về Yên quốc...Ta muốn đi tìm nàng ấy..."
Sở Hạ Đề nghe thế, trong lòng đau xót, nàng ấy hẳn là nữ tử đã tặng ngươi lọn tóc đen đó rồi.
Nàng ấy hẳn là tốt lắm, khiến ngươi vẫn nhớ mãi không quên.
"Không cho phép ngươi trở về!" Hung Nô Vương bỗng nhiên mở miệng thét.
"Dựa vào cái gì?" Mộ Dung Nhan trợn mắt trừng trừng với Hung Nô Vương.
"Hừ, ngươi coi đây là nơi nào?! Để mặc ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao?! Từ giờ trở đi, ngươi là con tin của bổn Vương! Không có sự cho phép của bổn Vương, ngươi không được rời khỏi Hung Nô, ngay cả cánh cửa này ngươi cũng không được phép bước ra!" Vẻ mặt Hung Nô Vương đầy giận dữ, hắn bỗng nhiên ý thức được trong thân thể Mộ Dung Nhan còn có một nửa máu của kẻ hắn cực đoan chán ghét.
"Vương thượng, xin đừng làm tổn thương Nhan nhi, hắn...hắn sẽ ở lại." Lâu Lan Vương sợ Hung Nô Vương trách tội Mộ Dung Nhan, liền vội vàng đứng ra cầu tình thay nàng.
Ma Ni Âu xoay người, thấp giọng nói với Mộ Dung Nhan: "Nhan nhi, việc trở về Yên quốc cần bàn bạc kỹ hơn, ngươi trước tiên ở lại đây với cữu cữu mấy ngày, được không?"
"Nhưng mà...nhưng mà, ta còn không biết thê tử của ta ở Yên quốc hiện tại thế nào, sao có thể ở lại?!" Mộ Dung Nhan tâm loạn như ma nói.
Vừa thốt ra lời này, người vui vẻ nhất không ai khác chính là Tô Luân.
Ha ha, tiểu tử này thì ra đã cưới thê tử, vậy đương nhiên không thể lại cướp Vương muội của ta!
"Hừ, ngươi đã chết ba năm, còn nhắc tới thê tử cái gì, tám phần không phải đã chết chính là đã lập gia đình!" Hung Nô Vương lạnh lùng nói.
Hắn thấy nữ nhi mình bị Mộ Dung Nhan làm tổn thương đến mức hai mắt tràn đầy đau khổ, cảm thấy buồn bực vì tiểu tử này ở trước mặt nàng lại nhắc đến chuyện mình đã có thê tử, liền cũng nhất châm kiến huyết nói như thế.
"Ngươi nói bậy! Nàng ấy sẽ không!" Mộ Dung Nhan cảm giác như trái tim mình rơi xuống vực sâu vạn trượng, càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh.
"Hừ, ngươi để tay lên ngực tự hỏi một chút xem, trên thế gian này có ai sẽ chờ một kẻ đã chết đến ba năm?" Hung Nô Vương tiếp tục nói.
"Câm mồm! Đều bởi ngươi vô cớ khơi mào chiến tranh! Đều là do ngươi hại ta!" Hai mắt Mộ Dung Nhan đỏ ngầu, cừu hận nhìn chằm chằm Hung Nô Vương, tựa như một đầu mãnh hổ sẽ nhào vào hắn ngay giây tiếp theo.
Vài tên thị vệ tiến lên ngăn lại, đều bị chưởng lực đầy phẫn nộ của Mộ Dung Nhan đánh văng ra.
Hung Nô vương A Đề Đạt là một huyết khí hán tử, nhìn thấy Mộ Dung Nhan muốn liều mạng với mình, lập tức giận không thể át, hắn rút ra bội kiếm chém về phía Mộ Dung Nhan.
Hắn một bên chém, một bên phẫn nộ quát: "Ta vô cớ khơi mào chiến tranh?! Ta nói cho ngươi biết! Là chính lão thất phu Mộ Dung Quang kia lúc trước đoạt người ta yêu, chiếm ta lãnh thổ, thương tổn tánh mạng của ta! Ta nhịn mười bảy năm! Mười bảy năm! Nay ngươi có kết cục này, chính là báo ứng! Ngươi muốn trách! Thì đi mà trách lão thất phu vô sỉ Mộ Dung Quang kia!".
Mộ Dung Nhan nghe thấy Hung Nô vương hô thẳng tục danh phụ hoàng của mình, còn nói phụ hoàng cướp người hắn yêu, chiếm hắn lãnh thổ, thương tổn tánh mạng hắn, lời nói tựa hồ không giả, trong lòng sinh ra vài phần đồng cảm, lực đạo trong tay dần dần yếu bớt, cũng đánh mất dục v0ng muốn chiến đấu đến mức ngươi sống ta chết.
Nhưng Mộ Dung Nhan lại hoàn toàn khơi dậy cơn giận bị kiềm nén suốt mười mấy năm qua của Hung Nô Vương, hắn trừng mắt với Mộ Dung Nhan, như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Hắn hung hăng cầm kiếm chém về phía nàng, chiêu nào chiêu nấy như muốn đoạt mạng.
Mộ Dung Nhan thầm thở dài, aish, nếu Ca nhi thật sự đã chết hoặc lập gia đình, đến lúc đó ta cũng không sống nổi, chẳng bằng chết luôn lúc này, miễn đến lúc đó sống không bằng chết.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Nhan bỗng dưng ngừng chống cự, bị một chưởng của Hung Nô Vương đánh ngã xuống mặt đất.
Hung Nô Vương rống to một tiếng, bảo kiếm cầm trong tay muốn đâm xuyên lồng ngực Mộ Dung Nhan.
"Phụ Vương! Van cầu người đừng..." Sở Hạ Đề suy sụp quỳ xuống, thất thanh khóc rống.
Nàng không rõ...!vì điều gì mà phụ hoàng luôn muốn dồn Mộ Dung Nhan vào chỗ chết.
Hung Nô Vương cầm bảo kiếm để trước ngực Mộ Dung Nhan, thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm con ngươi thấy chết không sờn của nàng, lại nhìn nữ nhi mình thống khổ vạn phần.
Thầm nghĩ, ông trời a, ngươi đoạt người ta yêu còn chưa đủ, vì sao còn muốn tra tấn nữ nhi của ta như vậy.
Thật lâu sau, hắn thu hồi bảo kiếm, lạnh lùng nói: "Nếu không phải nàng ấy để lại đôi mắt này cho ngươi, ngươi đã sớm chết trăm ngàn lần."
Lâu Lan Vương Ma Ni Âu sợ tới mức cuống quýt chạy qua, đỡ Mộ Dung Nhan đang nằm trên mặt đất dậy, vội hỏi: "Nhan nhi, Nhan nhi, ngươi có sao không?".
Hắn phẫn nộ nói với Hung Nô vương: "A Đề Đạt! Hắn vẫn là một đứa nhỏ, ân oán của đời trước, vì sao phải trút hết lên đầu hắn?!"
Đêm khuya, A Đề Đạt một mình tới Tư Lan điện, hắn chảy lệ, cười khổ, vuốt ve mỹ nhân trong bức tranh, thì thào: "Lan nhi, hôm nay ta nhìn thấy con của nàng...!ánh mắt thật sự giống nàng như đúc, nhưng hắn hận ta...Hắn hận ta...Nàng biết không, nữ nhi của ta lại phải lòng hài tử của nàng, nếu nàng trên trời có linh thì hãy để hai đứa nhỏ ở bên nhau, được không? Ta đã hoàn toàn mất đi nàng...!ta không muốn nữ nhi của ta lại giẫm vào vết xe đổ của ta, thống khổ giống ta...Cho nên, nếu nàng trên trời có linh, thì hãy giúp Đề nhi đi!"
***
"Ngươi tới đây làm gì?" Mộ Dung Nhan nhìn Sở Hạ Đề, nhàn nhạt mờ miệng hỏi.
"Đây là hoàng cung của ta...!ta muốn đến nơi nào thì sẽ đến nơi đó!" Sở Hạ Đề cắn môi dưới, mạnh miệng đáp.
"Khụ khụ, tuỳ ngươi." Mộ Dung Nhan ôm ngực mình ho khan vài tiếng, vừa rồi bị Hung Nô vương đánh cũng không nhẹ.
Sở Hạ Đề lấy một bình thuốc nhỏ từ trong lòng ra, đặt lên bàn, ôn nhu nói: "Nếu ngươi cảm thấy đau thì uống đi."
Mộ Dung Nhan bất động thanh sắc nhìn Sở Hạ Đề, một lúc sau, mới nhẹ giọng nói câu cảm ơn.
Sở Hạ Đề cũng không nói chuyện, chỉ si ngốc nhìn Mộ Dung Nhan, rõ ràng cùng một khuôn mặt, nhưng nàng hiểu, người này không phải A Mộc của mình, người đó đã khôi phục trí nhớ, nhưng mình cũng không còn hứng thú với bí mật của hắn nữa, nếu có thể, nàng hi vọng Mộ Dung Nhan mãi mãi không khôi phục trí nhớ, cả đời làm A Mộc thành thật đơn thuần.
Nhìn thấy Sở Hạ Đề thâm tình nhìn mình, cũng hiểu kì thật nàng nhìn chính là một người khác
Trầm mặc hồi lâu, Mộ Dung Nhan đột nhiên mở miệng