Mộ Dung Nhan cũng không biết qua bao lâu mới yên lặng tỉnh dậy, nàng chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, mí mắt nặng nề, toàn thân mỗi một khối xương cốt đều đau đến lợi hại, hơi nhúc nhích một chút, sau lưng mình liền truyền đến một trận đau đớn thấu tâm, làm cho nàng không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn.
"Ngươi..
Ngươi tỉnh rồi?" Sở Hạ Đề nghe được âm thanh của Mộ Dung Nhan phát ra, vội vàng xông lên, thân thiết hỏi.
Mộ Dung Nhan kinh ngạc nhìn Sở Hạ Đề vẻ mặt ưu phiền trước mặt, không biết mình đang ở nơi nào, trí nhớ cuối cùng của nàng là mình và Lãnh Lam Ca cùng nhau rơi xuống núi, sau đó chính mình tựa hồ liền hôn mê.
Nghĩ tới đây, nàng mờ mịt ngẩng đầu lên, lại đối diện với ánh mắt ảm đạm vô thần của Lãnh Lam Ca.
Lãnh Lam Ca thấy Mộ Dung Nhan nhìn về phía mình, liền từng bước từng bước đi về phía nàng, thấp giọng mở miệng nói, "Làm phiền hai vị Côn chúa điện hạ tránh đi một chút, ta có chuyện muốn tự mình hỏi nàng.
"
Sở Hạ Đề quay đầu lại, cùng Lãnh Lam Ca bốn mắt nhìn nhau, một lát, thở dài một tiếng, liền đứng dậy, đi ra ngoài động, sắc trời đã trở nên sáng, mà Ma Da Đồng cũng theo sát phía sau.
Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm khuôn mặt thê lương khổ tuyệt của Lãnh Lam Ca, trong lòng cảm thấy chẳng lành, không khỏi buồn bực, nàng..
nàng làm sao vậy?
Trong nháy mắt, Mộ Dung Nhan bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, vết thương của mình tựa hồ được người băng bó...!lẽ nào nàng...!nàng đã biết rồi...
Mộ Dung Nhan sắc mặt trắng bệch, vội vàng run giọng nói, "Ca nhi...!Ta...!Ta..."
"Ngươi còn gọi ta là Ca nhi?" Lãnh Lam Ca gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, gằn từng chữ hỏi, "Ngươi định gạt ta đến khi nào? "
Mộ Dung Nhan nhìn Lãnh Lam Ca từ trên cao nhìn xuống, thanh âm của nàng không cao, lại lộ ra hàn ý cùng oán khí thấu xương, làm cho mình không khỏi mồ hôi chảy ròng ròng, không nói nên lời.
Lãnh Lam Ca thấy Mộ Dung Nhan sững sờ nhìn mình chằm chằm nhưng không trả lời, liền lớn tiếng trách mắng, "Ngươi trả lời ta! Vì sao phải gạt ta?!"
"Ta..
Ta có nỗi khổ tâm trong lòng.." Mộ Dung Nhan cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Lãnh Lam Ca, thật lâu sau, mới gian nan mở miệng nói.
"Nỗi khổ tâm trong lòng? Mộ Dung Nhan..
Ngươi lừa ta nhiều năm như vậy, kết quả, liền muốn dùng hai chữ này để bỏ đi tất cả sao?" Lãnh Lam Ca đầy mắt đầy chua xót nói, "Người Mộ Dung gia các ngươi cảm thấy đùa bỡn người khác rất có ý nghĩa sao?"
"Ta không có..." Mộ Dung Nhan bối rối ngước mắt lên, chính mình đối với nàng thật lòng.
"Ngươi có biết...!Ngươi hoang đường cỡ nào không?" Lãnh Lam Ca đem móng tay cắm vào trong da thịt của mình, lại không cảm giác được đau.
Những lời này như một cú đấm cực mạnh hung hăng đánh vào trong lòng Mộ Dung Nhan, làm cho nàng đau đến nhanh không cách nào hô hấp, nàng làm sao có thể không biết mình có bao nhiêu hoang đường...!Tự lừa dối nàng, tự lừa dối chính mình...
"Không, là ta hoang đường, là ta chính mình có mắt không tròng..." Lãnh Lam Ca nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan không nói một lời, cười khổ nói, "Ta thật sự là thật không ngờ, không chỉ mỗi một lời thề của ngươi đối với ta đều là giả, ngay cả con người của ngươi cũng là giả...!Haha...!Haha...!Tôi thật ngu ngốc."
Lãnh Lam Ca chậm rãi tháo cây trâm hoa mai trên tóc xuống.
"Đừng..." Mộ Dung Nhan run giọng nói, nàng chỉ lo Lãnh Lam Ca nghĩ không ra muốn tìm cái chết, liền ra sức muốn đứng lên đoạt cây trâm trong tay nàng, nhưng vừa mới động một chút, vết thương trên lưng liền đau thấu tim, làm cho trước mắt nàng tối sầm lại, thiếu chút nữa lại ngất đi.
"Đừng cái gì? Cho đến bây giờ, lẽ nào ngươi cảm thấy ta còn sẽ vì ngươi tìm cái chết sao?" Thanh âm Lãnh Lam Ca tựa như băng lạnh ngàn năm, nàng rũ mắt nhìn chằm chằm cây trâm hoa mai này, thật lâu sau, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Nhan, nước mắt lưng tròng, nức nở nói, "Ngươi nói cho ta biết, Thất điện hạ lúc trước muốn cưới ta đi đâu rồi?"
Mộ Dung Nhan thống khổ nhìn chằm chằm Lãnh Lam Ca khóc không thành tiếng, mình có ngàn lời vạn ngữ muốn nói cho nàng biết, nhưng tất cả đều nghẹn vào cổ họng, như thế nào cũng không nói nên lời.
Tâm duyệt quân hề, biết rõ không nên...
Ta yêu thích ngươi, nhưng ta lại sợ phải đối mặt phần ân tình mình dành cho ngươi.
Ta yêu thích ngươi, nhưng ta lại sợ mình không xứng với lòng tràn đầy mong đợi của ngươi.
Ta yêu thích ngươi, nhưng ta lại sợ ngươi ngày sau biết chân tướng sẽ hận ta.
Ta là thật sự rất sợ, sợ mình động tâm này, sẽ vạn kiếp bất phục.
Không nghĩ tới..chuyện lúc trước ta sợ hãi, bây giờ toàn bộ báo ứng, ta là thật..
vạn kiếp bất phục rồi..
"Cây trâm này, trả lại cho ngươi, ta chịu không nổi." Lãnh Lam Ca lau khô nước mắt, dùng sức ném cây trâm trong tay vào trong ngực Mộ Dung Nhan, xoay người rời đi.
Mộ Dung Nhan kinh ngạc nhìn bóng lưng Lãnh Lam Ca rời đi, nàng hiểu được, từ nay về sau, mình không thể gọi nàng ra câu Ca nhi, đừng đi nữa.
Nàng chịu đựng đau đớn khắc cốt, giơ tay lên nắm chặt cây trâm kia, đột nhiên cất tiếng cười điên cuồng.
Ha ha.
Mộ Dung Nhan, ngươi có ngày hôm nay, tất cả đều là tự làm tự chịu..
không thể đổ lỗi cho người khác..
Mộ Dung Nhan đau thương cười dài vài tiếng, mãnh liệt ho khan, chỉ cảm thấy cổ họng ngọt ngào, lại chảy ra vài ngụm máu tươi.
Sở Hạ Đề cùng Ma Da Đồng nhìn vẻ mặt quyết tuyệt Lãnh Lam Ca từ bên trong huyệt động đi ra, không lâu sau, liền nghe được tiếng cười điên cuồng của Mộ Dung Nhan ở bên trong, trong lòng hai người đều cả kinh.
Sở Hạ Đề túm lấy Lãnh Lam Ca muốn cùng mình lướt qua, tức giận hỏi, "Ngươi làm gì nàng rồi?"
Lãnh Lam Ca nhíu mày, chống lại đôi mắt giận dữ của Sở Hạ Đề, lạnh lùng nói, "Buông tay.
"
Ma Da Đồng nhìn Sở Hạ Đề và Lãnh Lam Ca đối chọi gay gắt, trong lòng cực kỳ khẩn trương, liền vội vàng nói, "Hạ Đề tỷ tỷ, vẫn là...!vẫn là trước tiên xem nàng thế nào đi...!"
Sở Hạ Đề nhìn chằm chằm Lãnh Lam Ca, cắn chặt môi dưới, một lúc lâu sau, cuối cùng buông lỏng tay, bước nhanh vào trong động.
Sở Hạ Đề vừa bước vào trong động, nhìn thấy bộ dáng chật vật không chịu nổi của Mộ Dung Nhan, hoảng sợ kinh sắc, không khỏi thất thanh kêu to, "Mộ Dung Nhan! Ngươi đừng làm ta sợ!"
Chỉ thấy Mộ Dung Nhan hai tròng mắt trống rỗng, thất hồn lạc phách tựa vào vách động, trên mặt đất đá, trên quần áo, máu đỏ chói mắt, vết máu loang lổ.
Sở Hạ Đề bước thẳng về phía trước, cuống quít lau máu chảy ra bên miệng Mộ Dung Nhan, khóc nức nở nói, "Ngươi không thể chết được! Ngươi không thể chết được!"
Mộ Dung Nhan hơi thở mong manh nói, "A Mộc là giả..
Mộ Dung Nhan cũng là giả, tất cả đều là giả..
tất cả đều là giả, tất cả đều là giả..
tất cả đều là giả.."
"Ngươi tỉnh táo lại! Ngươi đã nói muốn cưới ta! Ngươi không thể gạt ta!" Sở Hạ Đề níu chặt áo choàng Mộ Dung Nhan, lớn tiếng hô bên tai nàng.
Ma Da Đồng kinh ngạc nhìn Mộ Dung Nhan thảm thiết như thế, cả người bắt đầu phát run mãnh liệt, nàng cắn răng, xoay người lao ra ngoài động.
Lãnh Lam Ca vốn định tự mình rời đi, liền không bao giờ gặp lại Mộ Dung Nhan là kẻ lừa đảo đùa bỡn mình trong lòng bàn tay nữa, nhưng chưa đi được mấy bước đã nghe thấy trong động truyền đến tiếng gào khóc thương tâm đến chết của Sở Hạ Đề, làm cho mình khó đi thêm một bước nữa.
Lãnh Lam Ca, ngươi đồ ngốc này, ngươi vì cái tên lừa đảo này mất đi còn chưa đủ nhiều sao? Bây giờ...!Ngươi còn muốn quản nàng chết sống làm chi?
Nghĩ tới đây, Lãnh Lam Ca cắn răng, liền nhẫn tâm tiếp tục đi về phía trước.
"Ngươi cứu nàng đi!" Ma Da Đồng hướng về phía bóng lưng tuyệt tình của Lãnh Lam Ca hô.
Lãnh Lam Ca dừng bước, qua một lúc lâu mới xoay người, đối đầu với con ngươi Ma Da Đồng, chua xót hỏi, "Ta cứu nàng? Vậy ai cứu ta? Ai có thể cứu ta khỏi âm mưu lố bịch này? "
"Thế nào lại là âm mưu đây..
Nàng rõ ràng..
Rõ ràng.." Ma Da Đồng muốn nói, rõ ràng nàng yêu nhất chính là ngươi, nhưng những lời này như thế nào cũng không thể nói ra miệng.
"Ôi, đây chính là mệnh của ta..." Lãnh Lam Ca cúi thấp đầu xuống, thấp giọng nói, "Ta oán nàng, nhưng là ta càng oán chính mình, oán mình quá ngây thơ...!ngây thơ đến mức lại đem toàn bộ trái tim giao cho một nữ nhân..."
"Ta không hiểu những điều này có liên quan gì đến nam nhân và nữ nhân, ta chỉ biết ta muốn nàng tiếp tục sống, mà chỉ có ngươi mới có thể cho nàng hi vọng...!Cầu xin ngươi, cứu nàng đi..." Ma Da Đồng ngậm lấy lệ, cầu khẩn nói.
"Cho nàng hi vọng gì? Chẳng lẽ muốn nói cho nàng biết, ta không ngại nàng lừa gạt ta nhiều năm như vậy?" Lãnh Lam Ca cười khổ nói, "Công chúa Lâu Lan, ngươi có biết không...!Những năm này ta làm sao vượt qua? Ta tình nguyện Mộ Dung Nhan ba năm trước đã chết ở Mạc Bắc rồi...!chí ít ở trong mơ, hắn là chân thực, hắn vĩnh viễn sẽ không nói dối ta..
sẽ không lừa dối ta..
hắn vẫn là người mà ta nghĩ."
"Ngươi..
Ngươi làm sao có thể tuyệt tình như vậy.." Ma Da Đồng không hiểu, chẳng lẽ Mộ Dung Nhan chỉ là đối với nàng che giấu thân phận, thật sự là một tội ác tày trời không thể tha thứ được sao?
"Ta sẽ không gặp lại nàng nữa, nếu như nàng chết, ta sẽ đền mạng, tuyệt đối sẽ không nợ nàng."